80s toys - Atari. I still have
Ăn Tướng Công

Ăn Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323062

Bình chọn: 8.5.00/10/306 lượt.

ách xa hắn ra.

“Ta thích ngồi bên cạnh nương tử của ta”. Hắn cười cười, liên tục nhích lại gần nàng từng chút một.

“Ngươi trên đời này sao lại có người trơ trẽn như ngươi chứ, ta còn chưa phải nương tử của ngươi, ngươi đừng có tỏ ra thân thiết với ta như vậy”. Kinh Vô Tuyết liên tục lùi mãi, hắn tiến một bước, nàng lại lùi một bước, cách thật xa hắn ra. Thời điểm mặt hắn dí sát vào mặt nàng, trong nháy mắt,nàng cúi thấp người len sang một bên, còn hắn phản ứng không có kịp nên đã hôn chóc cái lên thành xe ngựa.

“Ái ôi” tiếng kêu thanh thúy vang lên.

“Đáng đời”, nhìn mặt hắn lúc này y như hề, mà nàng không nhịn nổi cười.

Nàng cười như hoa nở, xuất thủy phù dung, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, Mạc Lân nhìn tới nỗi xuất thần, tâm trí bỏ đi hoang. Nữ nhân khi tới mười tám tuổi sẽ biến đổi mà, nàng thật sự đã trở thành một đại mỹ nhân.

“Nhìn thấy ta đau mà nàng lại có thể vui vẻ như vậy hả?”. Mạc Lân không có ý tốt cố tình tiếp cận nàng, trong lúc vô thức không phòng thủ, bị một bóng đen nhảy vào mặt, bám chặt, cấu rồi cào lung tung beng lên.

“ Tiểu bụi”. Thiếu chút nữa ta quên mất ngươi.

“Là cái gì vừa cào ta vậy?” Hắn ngắm nghía dị vật vừa cào lia lịa lên mặt mình, ngạc nhiên không thôi, “con chuột?”

“Tên nó là Tiểu Bụi”. Nàng đã thật cẩn thận cho nó vào trong một chiếc hộp gỗ khóa lại. Thế mà, không hiểu sao nó vẫn thoát ra được, nhưng gì thì gì, tiểu bụi xuất hiện thật đúng lúc, nàng nhẹ nhàng ôm nó vào trong lòng.

“Sao nàng có thể xem chuột như sủng vật được chứ?” Nữ hài tử chẳng phải khi nhìn thấy rắn hay chuột đều biến sắc mặt hay sao?

“Nó không phải là sủng vật, tên nó là tiểu bụi, là bằng hữu của ta”. Kinh Vô Tuyết vuốt ve bộ lông chú chuột nhỏ, nhẹ nhàng nói với nó “ngoan, ngươi vào trong hòm nghỉ ngơi đi nhé, nếu để Đông Mai nhìn thấy ngươi, nàng lại kinh hãi hét lên, kêu ngươi là yêu quái. Đúng rồi, Đông Mai đâu?”.

“Nha hoàn của nàng ấy hả?” thấy nàng gật đầu, hắn nói “Đông Mai đã được Mạc Cấn đưa về Mạc trang trước rồi”.

“Ta không biết khi nàng ở nhà thì như thế nào, nhưng đã tới mạc phủ thì phải tuân theo quy củ Mạc phủ, con chuột này sẽ do ta bảo quản, miễn cho nữ nhân tại Mạc gia sẽ bị con chuột này dọa chết khiếp”. Hắn vươn tay định chụp lấy cái hộp cất con chuột.

“ Không được, tiểu bụi đáng thương lắm, nó vừa sinh ra đã không có nương giống ta”. Nàng vừa nói vừa khẽ vuốt chiếc hộp gỗ nơi có con chuột đang ngủ yên bên trong, quả quyết cự tuyệt.

Mạc Lân thấy trong ngực mình nảy sinh một luồng khí uất ức, nàng đối với con chuột này còn tốt hơn đối với hắn, nhưng, hắn mới chính là tướng công của nàng mà.

“ Thiếu gia, chúng ta đã về tới phủ”.

Thanh âm của phu xe đánh thức hắn về lại thực tại.

“Xuống thôi”, sợ hắn bắt mất tiểu bụi, Kinh Vô Tuyết tay ôm khư khư chiếc hộp gỗ vào lồng ngực, định chạy nhanh xuống xe ngựa trước , thật không thể ngờ nổi , chỉ vừa mới mở rèm xe ngựa, đã thấy mở ra trước mắt nàng là một tòa phủ trạch rộng mênh mông.

“ Đây là Mạc trang sao?”, quả thực có thể tranh đua với sự tráng lệ của hoàng cung mà, từ bờ tường này nhìn ngút tầm mắt không thấy bờ tường bên kia luôn.

“Nơi đây mới chỉ là tường ngoài, nhà chính còn ở sâu bên trong nữa”. Mạc Lân trước tiên nhảy xuống ngựa, sau đó định nắm lấy tay nàng, “để ta đỡ nàng xuống”.

“ Không cần, ta có thể tự xuống được, nam nữ thụ thụ bất thân”. Nàng vội xoay người né đi nơi khác, có trời mới biết hắn có thừa cơ hội lúc nàng sơ hở, thiếu phòng bị mà bắt tiểu bụi đi mất không.

“Đi thôi”. Nàng đã ương ngạnh như vậy, thì hắn càng thích đùa giỡn nàng, hắn khẩn trương giữ thật chặt tay của nàng.

“Khụ Khụ”. Một nam nhân đứng đợi một bên đã lâu không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

“ Có ngoại nhân ở đây”. Nàng thừa cơ hội né tránh, theo hướng cửa xe ngựa phía bên kia leo xuống.

Ngoại nhân, nàng nói vậy chẳng phải là thừa nhận mối quan hệ giữa nàng và hắn hay sao. Mạc Lân mặt mày mừng rõ ra mặt, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy ngay cái người mà nàng gọi là ‘ngoại nhân’ kia, hắn hạ giọng hỏi “Hiên Viên vô cực, sao ngươi lại ở đây?”

”Ta đã ở đây được một lúc lâu rồi”.

Hiên Viên Vô Cực khuôn mặt anh tuấn, vui buồn không hiển lộ, nói chung là chẳng có chút biểu cảm nào, chẳng như Mạc Lân, khuôn mặt lúc nào cũng hi hi ha ha, tươi tươi cười cười. Hắn quả thực là tình nhân lý tưởng trong lòng của nhiều cô nương, chỉ có điều kỳ quái chính là, Kinh Vô Tuyết trong tâm một chút cũng không có cảm giác rung động.

Giờ mới chú ý thấy người đang đứng bên cạnh Mạc Lân, Hiên Viên Vô cực lạnh lùng cười ngạo nghễ liếc mắt hỏi, “Vị cô nương này là ai?”

“Nương tử của ta”. Mạc Lân trầm giọng giới thiệu.

Hắn không thích người khác nhìn nàng cũng không thích nàng chú ý tới nam nhân nào khác, chỉ một mình hắn thôi. Nhanh chóng kéo nàng vào trong lồng ngực mình, khí phách tuyên cáo chủ quyền.

“Còn chưa có phải”, hắn đã có ý đồ công khai, nên nàng phải nhanh nhẹn cải chính, mà nhìn hắn văn nhược yếu đuối không ai nghĩ lại mạnh như vậy, nàng muốn thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, mà không sao thoát được.

Hiên Viên vô c