
n xương quai xanh của anh, liếm giọt nước trên da anh.
Bành Dã bao phủ cô vào lòng che chở, xoay người, đưa lưng mình về phía vòi sen.
Cô vừa hôn, vừa giơ chân cọ xát anh, bắp đùi thẳng tắp săn chắc, đi lên nếp nhăn có tính dẻo dai, mềm mại có lông.
“Trình Ca…” Lần này anh kiềm chế.
Trình Ca ngồi xổm xuống ngậm, chân Bành Dã run rẩy, cuối cùng vẫn đè nén, xốc cô ướt sũng lên.
Nhiệt độ nước nóng lên, sương mù lất phất.
Trên tóc, trên mặt Trình Ca đầy nước, bình thản hỏi: “Anh mệt rồi?”
“Em mệt rồi.”
“Em không mệt.” Trình Ca nói.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào bụng dưới bằng phẳng của cô, bàn tay xoa nhẹ, đôi mắt đen ẩm ướt: “Tắm xong đi lên giường, anh tới.”
Trình Ca nhìn anh một lúc, đột nhiên, hành động kì lạ trên đường của anh đều đã có lời giải thích.
Cô hít một hơi, nói: “Bành Dã, em không có thai.”
Bành Dã sửng sốt.
“Chính là không thích nghi với khí hậu.”
Trong nhất thời Bành Dã không lên tiếng. Trình Ca thấy nét mặt đó của anh, không phải mất mát, cũng không phải vui mừng.
Cô nói: “Anh thấy cái thẻ nhỏ rồi?”
“Ừm.”
“Bị dọa?”
“Cái đó thì không có.” Anh cười cười.
“Em rất sợ hãi.” Trình Ca khẽ cụp mắt.
Thân thể cô không thích hợp, còn có trạng thái tâm lý của cô.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Bây giờ hoàn toàn không phải thời cơ tốt nhất.”
“Anh biết.” Bành Dã nắm gáy cô, dùng sức hôn lên trán cô một cái. Sự căng thẳng và thận trọng của cô khi đó, anh đều đã nhìn vào mắt.
“Bành Dã,” lông mi cô lướt qua cằm anh, nhẹ giọng nói, “Em chưa chuẩn bị xong.”
“Anh cũng biết.” Anh nói.
“Anh chờ em một khoảng thời gian.”
“Được. —— Xin lỗi em. Gần đây anh mất khống chế.”
“Em cũng vậy.” Cô nói.
Anh cười khe khẽ, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô, hỏi: “Trong nhà có áo mưa không?”
“Một tá.”
**
Bành Dã, anh chờ em thêm một khoảng thời gian nữa. Chờ thân thể và tâm hồn em đều chuẩn bị xong. Em nguyện ý sinh con cho anh.
**
Anh ôm cô, hôn một mạch từ nhà tắm đến phòng khách, rồi đến phòng ngủ. Lần đầu tiên Trình Ca nghênh đón đàn ông qua đêm.
Giường như biển, mênh mông vô bờ.
Trên chiếc giường tròn lớn màu xanh nước biển ấy, thân thể cô trắng đến chói mắt, giống như một vầng trăng sáng trên biển.
Anh không dời ánh mắt sang chỗ khác được, từ đầu tới chân đều bừng lửa nóng. Cô nằm sấp trên giường, bờ lưng xinh đẹp như một xấp vải satanh trắng, người anh phủ lên, cô ngay cả thở dốc cũng khó khăn, đừng nói đến việc bật ra tiếng.
Bành Dã không kiềm chế được, đẩy mạnh thân thể; cô thuận theo nằm sấp, hô hấp nhanh dần; anh vén tóc cô, hôn cái cổ mảnh khảnh của cô, hôn gò má đẫm mồ hôi của cô.
Tầm mắt Trình Ca xuyên qua sợi tóc rối loạn, trông thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh nắm tay cô, mười ngón tay đan chéo, nhấn thật chặt trên ra trải giường xanh đậm.
Vài lần hoạt động, anh hơi thẳng người, cũng không ra, vẫn chống đỡ lật cô lại. Trình Ca không chịu được sự quấy nhiễu thế này của anh, thần hồn tách rời thân thể, cả mặt đỏ ửng.
Anh nắm cánh tay trắng mềm của cô, khoác lên cổ mình, vừa ngẩng đầu, trông thấy ảnh khỏa thân của Trình Ca trên bức tường đầu giường. Anh nhìn một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn cô, hơi cười cười: “Của ai chụp?” Lời nói nhẹ nhàng, động tác thân thể lại hạ lực.
Trình Ca cắn răng: “Tự chụp.”
Cơn giận này của cô khiến anh hưởng thụ, anh nâng vòng eo mảnh khảnh của cô lên, gió nổi mây vần. Cô giống như một con cá hồi trắng nhỏ, trơn tuồn tuột xoay lăn trong sóng biển. Lật liên tục mấy lần, bả vai, cánh tay như ngọc trượt ra mép giường, mái tóc đen suôn dài như thác nước chảy xuôi xuống giường.
Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, cô mềm thành một vũng nước, đôi mắt cũng trong veo ẩm ướt, thẳng tắp nhìn anh.
Khuôn mặt anh giống như trước đây, nghiêm túc lại chăm chú, mang theo sự dịu dàng vô tận, tiếng gầm nhẹ thuần phác ẩn nhẫn phát ra từ lồng ngực, đôi mắt như sói hoang bắt mồi gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Cô bị đôi mắt màu đen ấy hút lấy, thế nào đã từ ngủ một đêm, trở thành ngủ cả đời.
**
Lệch giờ điên đảo, giữa trưa Trình Ca thức dậy, kéo rèm cửa sổ màu đen, trong phòng ngủ tia sáng rất tối.
Bành Dã ngủ say bên cạnh cô.
Trình Ca nhẹ nhàng xuống giường, khỏa thân chân trần, đi tới bên quầy bar uống nước, theo thường lệ uống thuốc Phương Nghiên kê, nhưng giảm lượng.
Từ từ sẽ đến.
Cô châm điếu thuốc, suy tư. Cô biết lằn ranh trong lòng cô là gì. Cô cầm di động lên, suy xét rất lâu, gọi điện thoại của mẹ.
“A lô?”
“… Mẹ.”
“Ừm?”
“Đang làm gì thế?” Trình Ca không được tự nhiên xoa gáy, tàn thuốc sắp rớt, vội vàng cầm thuốc lên phía trước.
“… Làm tóc.” Giọng mẹ Trình cũng dịu xuống một chút, hỏi: “Gần đây bận sao?”
“Không bận… Ngày mai con về nhà ăn cơm.”
“Được. Mẹ bảo thím Trương mua món con thích ăn cho con.” Mẹ Trình lại nói, “Trưa hôm nay con có thể sang.”
“Buổi trưa con có việc. Ngày mai tới.”
Mẹ Trình nói: “Vậy được.”
Trình Ca cúp điện thoại, hơi thở ra một hơi khói thuốc.
**
Bành Dã đi ra từ phòng ngủ mờ tối, trong phòng khách ngập tràn ánh nắng, kích thích anh nheo mắt lại.
Trình Ca khỏa thân và để chân trần, bắt chéo chân ngồi trên ghế chân cao, tr