80s toys - Atari. I still have
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327632

Bình chọn: 8.5.00/10/763 lượt.

g lần lượt đánh thẳng vào Trình Ca ở dưới người anh. Bóng tối khiến xúc giác vô cùng rõ ràng.

Bành Dã đè trên người cô, bắp thịt toàn thân đều căng chặt; nước mưa cũng đánh vào mặt cô, cô không thở nổi, mỗi lần nổ súng đều là một lần sức giật bùng nổ, hai người lắc lư trong hố, thân thể lần lượt va chạm.

Cô giống như sắp hòa vào trong thân thể anh.

Trình Ca choáng váng và đau đớn, không thở nổi, hai tay cô túm chặt hông anh. Tất cả đều không đúng lúc, lúc này cô lại muốn người đàn ông này một cách điên cuồng. Sự phản kháng và không thể đạt được của anh khiến cô hận đến nghiến răng.

Bành Dã nổ súng đưa tới đối phương điên cuồng phản kích, vài phát đạn trúng vào rìa hố đất, bùn đất văng khắp nơi. Bành Dã nhanh chóng đè thấp đầu, che chở Trình Ca dưới người.

Sau vài phát đạn liên tục, tiếng súng ngừng, mưa cũng nhỏ lại, trong bụi cây dần có một sự yên lặng như chết, chỉ có gió đêm vù vù.

Người của đối phương đang chậm rãi áp sát hố đất chỗ Bành Dã, ngay cả Trình Ca cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô lau nước mưa trên mắt, mở mắt nhìn về phía Bành Dã.

Bành Dã lại nhìn mây trên bầu trời, cầm súng, nhíu mày rất chặt.

Gió đang thổi, anh nói rất thấp:

“Ba…”

Trời quá tối, cô không thấy rõ mặt anh lắm, chỉ có giọng nói thật thấp,

“Hai…”

Trình Ca thấy tay anh nhấn một cái tay quay, hướng về bầu trời…

“Một…”

Anh nổ súng lên trời, mà tiếng này tựa như tín hiệu nào đó.

Trong nháy mắt, gió thổi tan mây đen, ánh trăng như thủy ngân nghiêng xuống, chiếu sáng cả dốc núi sau cơn mưa.

Mà gương mặt với đường nét rõ ràng của anh rõ rệt trong ánh trăng.

Ni Mã nổ súng, “Pằng!” “Pằng!” “Pằng!” “Pằng!” “Pằng!” “Pằng!”

Trình Ca nghe thấy một hồi súng loạn xạ không có kết cấu gì dưới dốc cách đó không xa, cộng thêm tiếng kêu đau đớn thảm thiết, chửi tục. Đối phương đang nhanh chóng rút lui.

Bành Dã thò đầu ra nhìn, có người bắn tới một phát súng, anh nhanh chóng trốn vào.

Bành Dã lạnh lùng cắn răng, dùng sức đẩy chốt, không hề dừng lại đứng lên lần nữa, súng đặt trên cánh tay trái, “pằng” một tiếng. Người kia ngã xuống đất, che chân bò ra sau. Người bên cạnh hắn cũng xông lên kéo hắn.

Anh đã bắn trúng tên cầm đầu.

Bành Dã lạnh mặt, nhanh chóng phán đoán người “tứ chi hoàn hảo” trong đám người, “pằng” “pằng” “pằng”.

Tiếng kêu rên thảm thiết liên tục không ngừng.

Súng của đối phương cũng nhắm tới, đạn sổ liên tục, vang dội bầu trời.

Nhưng rất nhanh, mây đen lại che phủ mặt trăng lần nữa, dốc núi rơi vào một màu đen kịt.

Thế giới yên tĩnh. Cả dốc núi yên tĩnh.

Sau đó không lâu, bầu trời bắt đầu đổ mưa tí tách, chân dốc vang lên tiếng xe khởi động.

Người đi rồi.

Ni Mã trượt ra khỏi bụi cây, nhanh chóng chạy sang bên đây. Bành Dã cũng buông Trình Ca, đi ra khỏi hố đất, Thạch Đầu và Mười Sáu đang chạy tới tụ tập.

Bành Dã hỏi: “Thế nào?”

Ni Mã đáp: “Hai vai, hai bụng, một chân,… một đầu.”

Bành Dã nói ngắn gọn mạnh mẽ: “Có tiến bộ.”

Mười Sáu khoác vai Ni Mã, khen ngợi: “Không tệ, sẽ là tay súng thiện xạ kế nhiệm của đội chúng ta.”

Ni Mã ngẩn người, sự bình tĩnh chững chạc lúc nổ súng vừa rồi đều không thấy nữa, ngượng ngùng xoa xoa đầu: “Đều là anh Bảy dạy em.”

Suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói: “Anh, em không phải cố ý bắn đầu hắn.”

Bành Dã nói: “Anh biết.”

Đối mặt với bọn săn trộm, nếu có thể cố gắng hết sức khiến đối phương mất đi năng lực hành động, thì không được lấy tính mạng của họ.

Thạch Đầu hỏi Bành Dã: “Lão Bảy, bây giờ làm thế nào? Đuổi theo không?”

Bành Dã nói: “Gấp rút lên đường.”

Bầu trời lại bắt đầu đổ mưa tí tách.

Mọi người rất nhanh bắt đầu thu dọn đồ đạc. Một mình Trình Ca đi sang một bên, dựa vào thân cây to, châm thuốc hút. Bành Dã cho rằng vừa rồi cô bị dọa, cần tự bình tĩnh lại, liền để mặc cô.

Mọi người thu dọn đồ xong đi tới bên cạnh xe, Trình Ca hỏi: “Thành trấn gần nhất ở đâu?”

Thạch Đầu vừa dọn túi lên xe, vừa nói: “Đi vòng lại, phải mất mấy tiếng… đoán chừng sẽ đụng phải đám người vừa rồi… Cô hỏi cái này làm gì?”

Trình Ca nói: “Đi vòng lại.”

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi.

Bành Dã để vali của cô lên xe, quay đầu nhìn cô, trời quá tối, gương mặt cô hơi mơ hồ, không thấy rõ biểu cảm.

Bành Dã suy nghĩ vài giây, trước cuộc đấu súng, họ đang chiến tranh lạnh. Bành Dã nói: “Trình Ca, bây giờ đừng tùy hứng.”

“Đi vòng lại.” Trình Ca dựa bên cạnh xe, không có một chút dáng vẻ muốn lên xe.

Bành Dã chau mày: “Mẹ nó cô lại khó chịu thế nào nữa vậy?”

Trong bóng tối, ánh lửa trên đầu lọc của cô cháy một cái, rồi dần tối mờ đi.

Cô chậm rãi thở ra một ngụm khói, bình tĩnh nói: “Tôi trúng đạn rồi.”

Trình Ca nói: “Tôi trúng đạn rồi.”

Ánh trăng vẩy xuống từ kẽ hở giữa tầng mây, bóng dáng cô dựa bên xe dần rõ ràng.

Sắc mặt cô tái nhợt, người lại rất bình tĩnh, tay phải cầm một điếu thuốc lượn lờ. Dưới vai trái, phía trên ngực vỡ ra một cái lỗ, máu chầm chậm thấm ra ngoài.

Mười Sáu và Ni Mã đều kinh hãi: “Cái này bị lúc nào vậy?!”

Trình Ca nhíu mày một cách ẩn nhẫn, hỏi: “Bây giờ các anh muốn thảo luận chuyện này với tôi?”

Cảm giác đau nhè nhẹ kéo dài trên va