
cô gái gần ngay trước mắt, lại tựa như xa tận phía chân trời, đột nhiên, hắn không có cách nào ở chỗ này chờ lâu một giây nữa, hắn không có biện pháp để hít thở. Không hề báo động trước , hắn đứng lên, quay đầu rời đi.
Irapa.
Từ trong bóng tối lạnh như băng tỉnh lại, cô đầu tiên nhìn thấy, chính là hắn. Có một giây, cô cho là mình đang nằm mơ. Đây không phải là bất kỳ một gian phòng nào mà cô quen thuộc, không phải nhà hắn, cũng không phải là gian phòng màu trắng đó.
Quanh mình có một loại âm thanh ông ông không rõ, cô chậm nửa nhịp, mới nhớ tới đó là tiengs máy bay đang bay.
Sau đó cô nhìn thấy Vũ ca ngồi ở bên cạnh Irapa, cùng hắn nói chuyện.
Cô nghe không hiểu ngôn ngữ bọn họ nói, nhưng dáng dấp này đủ để cho cô xác nhận, mình cũng không phải là đang nằm mơ.
Đi chung?
Là hắn tìm tới Vũ ca sao? Bọn họ cứu cô?
Tay của cô được bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, cô cảm giác được từng vết chai thô ráp phía trên.
Nhưng không khỏi bất an, vẫn đang quanh quẩn tại trong lòng, để cho cô không nhịn được muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn. Dù sao, nếu như hắn thật sự là mộng, làm sao bây giờ? Cô giật giật ngón tay, hắn gần như lập tức có phản ứng."Hắc. . . . . ." Nhìn thấy cô mở mắt, hắn lập tức xoay đầu lại, cúi người chạm lên cô. Hắn chạm vào cô là cẩn thận như thế, dịu dàng vuốt mặt của cô.
Nhìn nét quan tâm trong mắt của hắn, tim cô căng thẳng.
Không phải là mộng sao? Quả nhiên. . . . . . Không phải là mộng?
Hắn cứu cô.
Nhận thức được sự thực này, một niềm vui sướng không tên đang lan tỏa khắp toàn thân của cô, cô thở dốc một hơi, gần như muốn khóc thành tiếng, trong lúc cô muốn nắm chặt tay của hắn thì khuôn mặt tà ác của John Mak bỗng nhiên hiện lên ở trong đầu.
Cô sợ tới mức muốn rút tay về, lời uy hiếp của tên đó vang dội trong đầu.
Cô cùng tôi là giống nhau, thân thể của tôi, thân thể của cô, đều là bản sao, mất tự nhiên , đối với bọn họ mà nói đều là ngoại tộc, nếu như tôi là ác ma, thì cô cũng thế!
Cô không phải!
Trong nháy mắt, sợ hãi lạnh như băng bò lên sống lưng của cô.
Cô không phải, nhưng người đàn ông đó mới đúng. Mak mới là ác ma!
Irapa tới, hắn tìm được cô. Nhưng tất cả đều không hề thay đổi, mặc dù hắn tới, như bạch mã hoàng tử chém yêu phục ma, cứu vớt cô, cô vẫn không thể ở cùng với hắn. Cô cùng hắn, không thể nào có một kết thúc giống như câu chuyện cổ tích được, hạnh phúc vui vẻ mãi mãi về sau. Nhìn người đàn ông kết cục trước mắt này, trong lòng cô đau nhói.
Bây giờ vẫn còn kịp, cô muốn bảo vệ hắn, cô phải bảo vệ hắn!
Trước kia cô từng hoài nghi, nếu hắn thật sự mở miệng yêu cầu, cô có thể nhẫn tâm hay không, hiện tại, cô đã biết.
Cho nên, cô hít một hơi, nhìn hắn mở miệng hỏicâu hỏi đó.
Cô có thể nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt hắn, nhìn thấy hắn sau khi hỏi Vũ ca, nghi ngờ chuyển thành khiếp sợ.
Cô đáp trả câu hỏi của Vũ ca, sau đó nhẫn tâm, rút tay về, nhìn vẻ đau đớn trên mặt hắn, đáy mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi.
Vẻ mặt của hắn trong nháy mắt đông cứng lại, giống như cô đã cắm vào trong tim hắn một đao.
Cô đang tổn thương hắn, cô biết, cô có thể từ trong mắt của hắn, từ nét mặt không hề chút huyết sắc nào của hắn, nhìn rõ ràng không sót gì.
Cô rất hiểu, phải nên làm như thế nào mới có thể làm cho hắn buông tay.
Hắn đau, làm cho cô không đành lòng nhìn. Sơ Tĩnh không dám nhìn hắn một lần nào nữa, chỉ làm cho mình đối mặt Vũ ca, chuyên tâm trả lời những câu mà Vũ ca hỏi.
Hắn vẫn trầm mặc ngồi ở chỗ đó, giống như pho tượng cứng ở tại chỗ, cho dù không nhìn hắn, cảm giác được sự hiện hữu của hắn, cảm giác được đau đớn từ trên người hắn phúc xạ ra ngoài. Nó cũng giống như một ngọn lửa cháy phừng, đang đốt cháy cả cô, làm cho cô đột nhiên muốn khóc. Trong lysc cô sắp không thể chịu đựng nỗi nữa thì hắn rốt cuộc đứng dậy rời đi.
Khi hắn không tiếng động đóng cửa lại thì cô tái nhợt cả mặt, không nhịn được co rúm lại một chút.
Cô làm đúng, Vũ ca chỉ đơn giản nói cho cô chuyện đã xảy ra.
Mak còn sống, cho nên những gì cô làm, tất cả đều đúng.
Cô tự nói với mình.
Đau dài không bằng đau ngắn, hắn càng sớm chết tâm, đối với hắn càng tốt.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cô giơ tay lên che kín nước mắt đã tràn mi.
Đối với hắn mà nói, cô chỉ là một người khách qua đường từ trên trời rớt xuống, hắn quan tâm cô là rất bình thường , nhưng cô hiện tại an toàn.
Mà hắn không thể nào vì một người giống như cô, rời khỏi núi, không ẩn cư nữa.
Cô cũng không thể nào, đem Mak, phiền toái kinh hoàng đó liên lụy vào trong cuộc sống của hắn.
Đây là tốt nhất.
Tốt nhất.
Nhưng cho dù trong trái tim của cô có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, trái tim của cô vẫn đau, rất đâu, rất đau, đau đến mức cô gần như không có cách nào chịu được.
Bỗng dưng, cửa được mở ra một lần nữa. Trong nháy mắt, cô cho là hắn trở lại; trong nháy mắt, kích động cùng thống khổ đều xông lên đầu. Nhưng nguwoif bước vào không phải hắn, mà là A Nam. Cô không biết mình đang suy nghĩ gì, cô đối với người đàn ông kia làm chuyện không nên làm nhất, cô so với ai khác hiểu rõ hơn rất nhiều, hắn quan tâm vết sẹo trên mặt hắn b