Polly po-cket
Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324895

Bình chọn: 7.00/10/489 lượt.

nói cám ơn với anh ta." Hiểu Dạ lau đi lệ trên mặt cô, "Sau đó, lại cho rằng không ai phát hiện thì nhìn lén anh, chú ý đến anh ta. . . . . ." Hiểu Dạ khẽ mỉm cười, đem lấy mái tóc dài của cô xén đến sau tai."Ai, mà mẹ cũng đã bắt gặp vẻ mặt đó trên mặt con, đó là thống khổ do dự khi yêu say đắm." Dù sao, cô cũng từng có thời gian như vậy.

"Con. . . . . ." Cô muốn phủ nhận, lại không biện pháp nói láo đối với người phụ nữ trước mắt này nữa.

Hiểu Dạ vuốt mặt của cô, "Chúng ta rất giống nhau, con biết không?"

Sơ Tĩnh gật đầu, cụp mắt xuống.

"Trước kia mẹ cũng từng cho là, mẹ không hề có tư cách lấy được hạnh phúc."

Cô kinh ngạc giương mắt, chỉ thấy Hiểu Dạ khẽ kéo khóe miệng, "Bị gã điên Mak đó quấn lấy, ai có thể nguyện ý đứng ở bên cạnh mẹ, cùng mẹ nắm tay nhau để đối mặ chứ?"

Sơ Tĩnh mặt tái nhợt.

"Nhưng mẹ gặp được Cảnh Dã." Trong mắt Hiểu Dạ chan chứ tình cảm, hiếm khi khen ngợi trượng phu một câu: "Anh ấy là nguwoif đàn ông tốt."

Nhìn nữ nhi lệ ướt mắt, Hiểu Dạ nhẹ giọng trần thuật: "Irapa cũng thế."

Cô nghẹn ngào mở miệng: "Sao mẹ có thể xác định?"

"Bởi vì con thương anh ta." Ô Hiểu Dạ mỉm cười, "Mẹ không cho là con sẽ yêu một người quá tệ, mặc dù bị nguy ở thâm sơn, bị gió tuyết bao vây cũng giống vậy." Cô không hề phủ nhận, cô không có cách nào phủ nhận, chỉ có lệ nóng chảy ra. Hiểu Dạ nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực an ủi. Sơ Tĩnh núp ở trong ngực cô, nghẹn ngào, "Con không muốn, nhưng. . . . . . Con không còn có cách nào. . . . . ."

"Mẹ hiểu, mẹ cũng từng phản kháng qua như vậy, nhưng nên đến luôn là sẽ đến, có lúc, chuyện như vậy thật không phải là do chúng ta có thể lựa chọn ."

Câu này, làm cho cô khóc đến càng thêm thương tâm.

Thở dài, Hiểu Dạ vuốt đầu của cô, hỏi: "Nếu con thương anh ta, tại sao còn muốn đẩy anh ta ra? Còn phải làm khó mình? Làm khó hắn như vậy?"

Cô lắc đầu, nghẹn ngào không chịu trả lời.

Hiểu Dạ giúp cô lau đi nước mắt, nâng lên cằm của cô, hỏi: "Là bởi vì Mak sao?"

Nghe đến tên đó, làm cho sắc mặt cô trong nháy mắt trắng xanh.

Tên đáng chết!

Hiểu Dạ ở trong lòng âm thầm mắng, chỉ dịu dàng hỏi lần nữa: "Hắn đã nói gì với con?"

Cô lắc đầu lần nữa.

"Tiểu Tĩnh, con phải đem lời nói ra, con hiểu không? Có nhớ không? Không nói ra, thì không có cách nào biểu đạt ý tưởng của con rõ ràng ."

"Không có." Cô tiếp tục lắc đầu phủ nhận, thậm chí cố gắng kéo ra nụ cười run rẩy."Hắn không nói gì."

Hiểu Dạ nhìn cô, gần như thở dài thật sâu. Cô đứng dậy, "Đã như vậy, vậy thì mẹ nghĩ, có lẽ con không ngại mẹ đi tìm Irapa hàn huyên một chút."

Sơ Tĩnh đột nhiên cả kinh, hốt hoảng bò ngồi dậy.

"Tán gẫu cái gì?"

"Hắn hỏi tiểu Lam, quan hệ của con cùng Mak, bởi vì không phải người trong cuộc, cho nên bọn họ chưa nói cho hắn biết, nhưng hắn vẫn kiên trì gia nhập hành động cứu viện, mẹ nghĩ chúng ta nợ hắn một lời giải thích." Hiểu Dạ ý vị sâu xa nói: "Dù sao, hắn cứu con hai lần, lại thay con nhận một phát đạn."

"Không cần!" Sơ Tĩnh kinh hoảng bắt lấy Hiểu Dạ muốn xoay người rời đi, cầu khẩn nói: "Đừng nói, mẹ đừng tìm hắn nói!"

"Tại sao?" Hiểu Dạ nhíu mày hỏi.

Mặt cô tái đi, cà lăm nói: "Hắn. . . . . . Hắn đã muốn đi, nói chuyện này chút ý nghĩa gì?"

"Ít nhất để cho anh ta tốt hơn một chút, không làm cho anh ta cảm giác mình là một tên ngu ngốc." Hiểu Dạ bắt chéo đôi tay ở trước ngực, nhìn cô.

Cô phản bác, "Con là vì bảo vệ hắn!"

"Vì bảo vệ anh ta, hay là bảo vệ chính con?" Câu chỉ trích này giống như tiếng sấm sét, làm cho cô hơi bị co rúm lại.

"Hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng, mẹ tin con đã sớm nghe từ bên Tiểu Võ nói." Hiểu Dạ nhìn cô, nói: "Hắn có năng lực bảo vệ mình."

Sơ Tĩnh mím chặt môi, nước mắt không tiếng động tuôn rơi.

"Con rõ ràng biết chuyện này, chẳng qua con quá nhát gan, con sợ bị cự tuyệt, cho nên mới tìm lý do đẩy ra hắn."

Hiểu Dạ tàn khốc nói rõ sự thật này.

"Con. . . . . ." Cô co rúm lại , không có cách nào biện hộ giúp mình.

"Nhát gan cũng không sao, vì mẹ cũng sợ vậy." Hiểu Dạ ngồi trở lại trên giường, nắm lấy tay của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm ướt của cô, "Con biết không? Con không phải là anh ta, cô không nên tự tiện giúp anh ta quyết định, thậm chí khiến Mak giúp anh ta quyết định."

"Con không có. . . . . ." Cô phủ nhận đến một nửa liền bưng kín môi, chấn động kinh hoàng đến giống như trúng phải một đòn cảnh tỉnh.

"Không có sao?" Hiểu Dạ đánh thức cô, "Nhìn thử xem con đã làm cái gì? Con khiến Mak điều khiển sinh mệnh của con, đem người yêu của con đẩy ra xa. Con đẩy ra người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó đến cuối cùng, con sẽ đem mình phong bế, sợ tình yêu, sợ hãi bị tổn thương, chỉ còn lại cô độc một mình, đó là chuyện mà mẹ không muốn thấy nhất, con hiểu không?"

Cô chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, không hề nghĩ qua chuyện mà mình làm, sẽ đổi lấy kết quả như thế. Mẹ nói không sai, cô rất ích kỷ , cô giấu giếm tất cả, chỉ là vì bảo vệ mình. Sơ Tĩnh lạnh run, run rẩy, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ, "Con không có. . . . . . Tôi chỉ muốn . . . . . Con không muốn. . . . . . Con rất sợ hãi. . . . . ."

"Nói cho mẹ biết,