
g pháp riêng để
dạy lí thuyết âm nhạc khiến cô tiếp thu rất dễ dàng, không hề thấy khó hiểu một
chút nào. IQ 188 xem ra thực sự không phải là tin đồn.
Cô rất vui, vui vì mỗi ngày cô thấy mình lại tiến bộ thêm một chút trong luyện
tập. Mặc dù “vạn sự khởi đầu nan”, ban đầu cô cũng cảm thấy rất khó, nhưng sau
khi bước qua bước đầu tiên, cảm giác những bước sau đó có thể bước tương đối dễ
dàng hơn. Hơn nữa thầy dạy của cô là Hàn Tử Hiên, thầy giỏi ắt có trò hay, cho
nên dưới sự hướng dẫn của anh, cô thực sự đã học hiệu quả gấp đôi người khác.
Có lẽ cũng vì âm nhạc là niềm vui, là hạnh phúc. Khi vui vẻ người ta luôn học
một cách say mê, tiếp thu không nhanh, thành quả không nhiều mới là chuyện lạ.
Cô bạn Trương Lộ Lộ đã lâu không đến chơi với cô.
“Lạc Lê, có phải cậu đang học vĩ cầm không? Không đùa đấy chứ?”
“Ừ, đúng thế.”
Toàn bộ thời gian rảnh rỗi Hoa Lạc Lê đều dùng để đọc sách âm nhạc, tìm hiểu
tri thức âm nhạc. Cô muốn từng bước từng bước, từng chút từng chút rút ngắn
khoảng cách với Hàn Tử Hiên. Sau này anh có nói chuyện gì về âm nhạc, cô cũng
có thể biết một chút. Ha ha, làm được như vậy không còn là dân ngoại đạo nữa
rồi. Hô hô, vì được ở bên anh, cô sẽ nỗ lực hết mình.
“Lạc Lê, cậu đang đùa tớ hả? Vĩ cầm không phải là thứ bọn con gái nhà thường
dân như chúng ta thích hợp để học đâu. Nó chỉ dành cho những người có khí chất
cao quý thôi. Đúng thế phải có khí chất mới có thể học được, không phải thích
học là được đâu.”
“Lộ Lộ, cậu biết không? Trên truyền hình có một quảng cáo sản phẩm, sử dụng một
câu khẩu hiệu rất kinh điển - Tất cả đều có thể! Cầu thủ Michael Jordan cũng
từng nói một câu nổi tiếng: I can, I do. Cậu hiểu không? Hiểu rồi thì làm ơn
yên lặng cho tớ đọc sách.” Hoa Lạc Lê nghiêm trang chỉ vào chồng sách bên cạnh.
“Hey, Lạc Lê, Hàn Tử Ngang ngồi cùng bàn với cậu, cậu quen chưa?”
“Chỉ cần anh ta không quấy rầy tớ, tớ cũng sẽ không động đến anh ta.”
“Ồ…” Lộ Lộ lắc đầu, khẽ thở dài, Hàn Tử Ngang mới là người không đơn giản.
Hàng ngày, lúc Hoa Lạc Lê đứng trên ban công lộng gió của học viện luyện kéo vĩ
cầm, đám nữ sinh trong trường liền như một bầy quạ đen bu xung quanh cô, chỉ
chỉ trỏ trỏ, bàn bàn tán tán, không ngừng ồn ào. Từ khi cô bắt đầu luyện đàn,
bọn họ chưa từng một ngày ngừng phá rối.
“Đồ bình dân Hoa Lạc Lê, làm sao có thể xứng đáng học vĩ cầm, thật là chà đạp
lên sự hoàn mỹ của âm nhạc thính phòng. Mà cô ta cũng chẳng phải sinh viên học
viện âm nhạc, học vĩ cầm làm cái gì? Định thể hiện à? Thật là! Cô ta có thể
thản nhiên học vĩ cầm như thế, thật là không biết xấu hổ.” Đám con gái đồng
thanh phản bác Hoa Lạc Lê.
“Tớ dám chắc không lâu nữa cô ta sẽ phải bỏ cuộc thôi. Người bên khoa Âm nhạc
đều nói, vĩ cầm là nhạc cụ khó học nhất, rất nhiều người đã không theo được,
phải chuyển sang học các nhạc cụ khác đon giản hơn. Tớ nghĩ, Hoa Lạc Lê, cô ta
nhất thời chập mạch thôi.”
“Đúng, đúng. Hi vọng cô ta không phá hủy danh tiếng của vĩ cầm, người nghèo như
cô ta, quả thực không xứng để học một thứ cao quý như vĩ cầm.”
“Ừ, đúng vậy, cao quý như vĩ cầm, chỉ có hoàng tử Hàn Tử Hiên của chúng ta mới
thích hợp để học. Anh ấy trước khi sinh ra đã được trời định sẵn cho chơi vĩ
cầm rồi. À, hoàng tử Hàn Tử Hiên đang tham gia hội thi âm nhạc trong thành phố,
nhất định là sắp về. Ôi, mong quá, hoàng tử, anh mau về với chúng em đi. Vắng
anh, cuộc sống của chúng em thật là buồn chán.” Đám nữ sinh khoa Âm nhạc đứng
một vòng phía dưới sân trường, đưa tay chỉ lên chỗ Hoa Lạc Lê đứng, bàn tán xôn
xao.
“Phản đối Hoa Lạc Lê tiếp tục chơi vĩ cầm. Mau dừng màn tra tấn tai chúng tôi
lại. Cô ồn ào quá rồi.”
“Thật là, ồn chết mất. Âm thanh khủng bố như giết trâu, mổ bò thế này thực sự
phá hoại vĩ cầm cao quý của chúng ta.”
“Ha ha... Nói thật là, Hoa Lạc Lê học vĩ cầm khiến tôi chết cười. Thực là kệch
cỡm, khiến người khác khinh bỉ.”
Những lời châm chọc ác ý giống như nước thủy triều, không ngừng nhấn chìm nỗ
lực luyện tập của Hoa Lạc Lê. Hoa Lạc Lê ngẩng đầu, hít thật sâu, tiếp tục kéo
đàn, càng kéo càng vang. Những chuyện thị phi này, cô sớm đã quen rồi.
Tiếp tục kéo đàn...
Bọn họ tiếp tục đả kích.
Cô vẫn tiếp tục kéo. Âm nhạc là tuyệt vời, âm nhạc là vui vẻ, âm nhạc là hạnh
phúc, âm nhạc là mĩ lệ.
Bên ngoài đám đông, Hàn Tử Ngang đang đi tới. Mặt trời chiếu phía sau lưng,
bóng anh ta đổ dài trên mặt đất.
“Nói xong chưa vậy? Xong rồi thì câm miệng lại cho tôi!” Anh ta lạnh lùng văng
ra một câu, quay người để lại phía sau đám nữ sinh còn đang ngơ ngác trước một
bóng hình cứng ngắc, cô độc và nghênh ngang.
Đám nữ sinh sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, như chim vỡ tổ, tan tác tản ra
tứ phía. Hàn Tử Ngang một mình bước lên ban công, nhìn thấy Hoa Lạc Lê người
vươn thẳng, say sưa chơi vĩ cầm dường như không biết mệt, bóng cô kéo dài trên
nền gạch, khiến anh có cảm giác rất khó tả, không thể nói ra thành lời chỉ biết
là cảm giác ấy rất mạnh.
Ánh mặt trời như chiếc lồng vàng rực bao trùm lên cô, cái bóng dưới nền đất
dường như càng thẳng hơn, cứ