
trách móc: “Sao không ngồi chuyến tàu buổi sáng,
có phải lại ngủ nướng không? Muộn thế này mới về, bố mẹ chờ mãi”.
Bà nói chuyện với con, nhưng ánh mắt lại liếc về phía
Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín mặc một bộ đồ giản dị, người đàn ông gần
ba mươi tuổi này toàn thân toát ra sự tự tin và trưởng thành của một doanh nhân
thành công. Anh mỉm cười chào bố mẹ cậu: “Cháu chào cô, cháu chào chú, cháu là
Liêu Duy Tín”.
Anh vừa dứt lời, bốn người đột ngột rơi vào trạng thái
im lặng, đứng sững trước cửa nhà, ai cũng thấy hơi lúng túng. Bạch Ký Minh cắn
môi, cau mày định mở miệng, mẹ cậu đã lên tiếng trước: “Cháu là Liêu Duy Tín
sao, Ký Minh đã kể với chúng tôi rồi, vào nhà đi, trên tàu đã ăn gì chưa? Chắc
đói rồi phải không?”.
Liêu Duy Tín thở phào trong lòng, cởi giày bước vào
nhà: “Cũng không đói lắm ạ”. Anh đặt quà biếu sang một bên, “Không biết chú
thích uống rượu gì, cháu đã tự ý mua một ít”.
Mẹ Bạch Ký Minh cười gượng: “Không cần phải khách sáo
như vậy, nhà chúng tôi không câu nệ mấy thứ này đâu”.
“Không, đây là chuyện nên làm mà cô.”
Ba người đứng đó khách khí một hồi, Bạch Ký Minh đi
vào nhà vệ sinh, thò đầu ra gọi: “Mọi người rì rầm cái gì thế? Liêu Duy Tín,
anh vào đây, không định rửa tay à?”.
Liêu Duy Tín mỉm cười áy náy xin phép, quay người đi
vào tìm Bạch Ký Minh.
Trên bàn đầy ắp món ăn, Liêu Duy Tín nhìn thấy chén
rượu của bố Bạch Ký Minh, liền nói: “Chú ơi, chi bằng chú uống thử rượu Mao Đài
cháu mang tới, nghe nói rất ngon”. Ông đang định mở lời thì bà mẹ Bạch Ký Minh
ngồi bên đã tiếp lời: “Thôi, hôm nay uống tạm cũng được, để sau đi”. Giọng điệu
của bà rất khách khí, nhưng Liêu Duy Tín biết, bà không muốn dùng đồ mà anh tặng,
cũng không có ý nhận mấy món quà anh để dưới đất. Anh cũng không nói thẳng ra,
chỉ mỉm cười.
Bố Bạch Ký Minh rất ít nói, đa số thời gian đều im
lặng. Bạch Ký Minh đói quá, chỉ lo nhét thức ăn. Chỉ có mẹ cậu, kín đáo hỏi dò
thông tin của Liêu Duy Tín: “Bao nhiêu tuổi rồi? Làm ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì?
Nhà ở chỗ nào?”. Liêu Duy Tín kiên nhẫn trả lời từng câu. Bà nghe anh nói, bố
mẹ anh làm kinh doanh, bản thân anh kinh doanh khách sạn và bất động sản, hơi
sững người một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng chốt lại bằng một câu: “Điều
kiện gia đình cháu tốt quá”.
“Cũng được ạ.”
Bà còn muốn hỏi tiếp, nhưng Bạch Ký Minh khó chịu,
buông đũa xuống nói: “Mẹ có thôi đi không? Đẻ người ta ăn một bữa cơm đàng
hoàng không được sao? Không thì mẹ hỏi con đi, chuyện của anh ấy con đều biết
cả”.
“Con thì biết cái gì?”. Mẹ cậu khẽ lẩm bẩm một câu,
lườm cậu một cái, nhưng không hỏi thêm nữa, gắp một miếng cánh gà vào bát Bạch
Ký Minh.
Bố cậu giờ mới lên tiếng: “Đúng đấy, để lũ trẻ ăn cơm
cho ngon, cứ hỏi mãi làm gì nữa”. Nói xong nâng chén lên: “Nào, uống cùng chú
một ly”. Liêu Duy Tín vội cầm chén, rượu trắng cay xè chảy thẳng xuống dạ dày.
“Nhà cháu ở Đường Sơn à, thế bố mẹ cháu cũng là người
Đường Sơn sao?”
“Bố!” Bạch Ký Minh chán nản cười, “Mẹ vừa hỏi xong,
bây giờ lại đến lượt bố”.
“Người lớn nói chuyện, con chen vào làm gì, lo mà ăn
cơm.”
Bạch Ký Minh bĩu môi, quay đầu nói với Liêu Duy Tín:
“Anh tiếp chuyện bố đi, sau trận động đất, bố tôi còn lên Đường Sơn làm tình
nguyện, phải không bố?”.
Liêu Duy Tín ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Thế ạ? Chú cũng
đến Đường Sơn rồi ạ?”.
“Chuyện lâu lắm rồi.” Ông cười nói, “Sau động đất,
tỉnh cử ra mấy dân quân đi lên Đường Sơn cứu trợ, trong đó có chú. Di chuyển
thi thể nạn nhân ra ngoài, tàn khốc lắm”.
“Vâng ạ, bố mẹ cháu là những người may mắn sống sót.”
“Thật sao? Vậy thì phúc đức quá. Hồi đó chỉ có vài
người may mắn sống sót, bao đựng thi thể không đủ dùng, cuối cùng đành phải mấy
người dùng chung một cái...” Ông xuýt xoa nói tiếp, “những ai không trải qua
thì khó mà hình dung được, tận mắt chứng kiến khung cảnh đó, sau này có gặp
chuyện khó khăn gì cũng không nao núng. Sự sống lớn lao hơn hết thảy, một đời
người dù sao cũng chỉ có vài chục năm”.
Mẹ Bạch Ký Minh chau mày: “Chuyện xa lắc xa lơ cứ nhắc
mãi làm gì?”.
Bạch Ký Minh bưng bát cơm lên cười: “Cứ nhắc đến Đường
Sơn là giọng bố lại nặng trĩu, làm con muốn tiếp lời cũng không biết phải nói
ra sao”.
Bố cậu cười hà hà: “Nói ra thì, hai đứa có thể được
tính là một nửa đồng hương”. Ông chỉ vào Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh, “Ký Minh
có nói cho cháu nghe chưa? Nó ở Đường Sơn suốt tám năm, lúc đi học mới về thành
phố H”.
“Hả?” Liêu Duy Tín trợn mắt nhìn Bạch Ký Minh, “Cậu
học trường mẫu giáo nào? Nói không chừng chúng ta từng gặp nhau rồi”.
Bạch Ký Minh hừ nhạt: “Đúng, anh cướp đồ chơi của tôi,
nói không chừng kẻ cầm đầu bắt nạt tôi chính là anh”.
Liêu Duy Tín cười: “Ai dám bắt nạt cậu chứ”.
Mẹ Bạch Ký Minh ho khan một tiếng: “Muộn rồi, đi ngủ
sớm đi, Ký Minh cũng mệt rồi, có chuyện gì mai nói tiếp”. Bà do dự một chút mới
nói tiếp, “Liêu Duy Tín, cháu ngủ phòng kia, để Bạch Ký Minh ngủ phòng khách”.
Bạch Ký Minh nhíu mày đang định mở miệng thì Liêu Duy
Tín đã tranh nói: “Không cần đâu ạ, cháu ngủ phòng khách được rồi ạ”.
“Làm