
chào bác gái!
- Lâu rồi không gặp con càng đẹp trai ra đó!
Hắn cười lễ phép với mẹ nàng, mắt khẽ dò xét biểu hiện của Nhi. Nàng sau khi chào người lớn chỉ nép sau mẹ, im lặng không nói, cả nhìn hắn một chút cũng không.
Cuối cùng nàng bỏ cuộc là như thế này sao? Khả Phong cảm giác có chút không như ý. Chợt bà mẹ kéo hắn ra nói…
- Thôi, con ban nảy cũng đâu tự nguyện làm tài xế cho mẹ hay là giờ đi chơi với Nhi đi chút mẹ về với chị Hương.
- Phải! Hai đứa thích đi đâu thì đi!
Hai bà má hớn ha hớn hở cùng nhau ra phán quyết đẩy Nhi về phía hắn rồi đi vào trung tâm thương mại. Nhi nhìn theo hai người lớn chỉ lặng thinh.
Hắn vò đầu thật khổ vì hai người lớn lúc nào cũng muốn tác hợp cho cả hai bằng mọi cách trong bất kì hoàn cảnh nào huống chi sự tình cờ này thật quá tốt.
Nhưng Nhi nhìn khẽ hắn không vui, bình thường hắn không vui nàng cũng mặc kệ. Nàng luôn muốn gần hắn mà thôi.
Nàng bước qua hắn đi ra lề đường làm Khả Phong giật mình nhìn nàng.
Uyên Nhi bình thường đã níu kéo đòi đi chơi thật rồi vậy giờ nàng chỉ đang đưa mắt nhìn dòng xe, tay giơ lên định đón taxi thì Khả Phong níu tay nàng lại…
- Em làm gì dzậy?
Nhi ngẩn nhìn hắn, tim nàng vẫn còn đau đớn không nguôi. Gương mặt hắn, giọng nói của hắn, mọi thứ đều làm tim nàng đau thắt. Nàng cố trả lời một cách bình thản nhất…
- Đi về! Anh có ý kiến gì sao?
- Em… không muốn đi chơi hả? - Hắn sợ sệt hỏi không khác chi nàng đang doạ hắn. Nhưng nàng chỉ nói…
- Anh không muốn đi mà!
Nàng nói ra làm hắn có chút giật mình vì hình như hắn đang làm trò như không chấp nhận chuyện nàng không vòi vĩnh đi chơi. Nàng luôn chủ động muốn, hắn luôn bị động từ chối, nay mọi thứ không diễn ra như cũ có chút kì cục.
Nhi thôi nhìn hắn, lại ngóng ra chờ taxi.
Phong nhìn nàng vẫn xinh xắn như một cô bé nhưng thiếu mất nụ cười rạng rỡ bình thường, hắn hẳn đã thành công làm nàng bỏ cuộc không bám theo mình nữa nhưng sao lúc này trong người thấy trống rỗng.
Hắn lại nhìn và kéo đi làm nàng bỡ ngỡ…
- Để anh chở em về!
- Không cần… - Uyên Nhi vung tay cố thoát, nàng chưa từng làm thế với hắn bao giờ cả. Hắn vẫn nắm chặt mà nói.
- Hai người lớn vẫn đang còn nhìn đó!
Nghe thế, nàng nhìn phía tường kính trung tâm thương mại, hai bà má vẫn lo xa nên đứng đề phòng theo dõi cả hai có đi chơi hay không. Mẹ còn nhìn như vậy, Nhi đành lên xe của hắn không phản đối nữa.
Hắn chạy đi, không khí trong xe trở nên căng thẳng, ngột ngạt vô cùng. Thường thì hắn muốn tĩnh lặng cũng không được với cái miệng nhỏ líu lo như chim non huyên thuyên của nàng. Giờ nàng chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài ô kính, mắt cũng hướng đi nơi khác chứ không phải nhìn hắn.
Sự im lặng này làm Khả Phong không hiểu sao lại muốn nói gì đó…
- Em ăn gì chưa?
- Đưa em về nhà!
Hắm bặm môi lại không nói nữa. Uyên Nhi mong mau thoát khỏi chiếc xe gò bó nàng gần hắn. Mọi thứ tình cảm cứ như đã kết thúc, cảm giác như chia tay rồi còn phải giáp mặt gặp nhau thật khó chịu.
Mà thật ra Khả Phong phải là người cảm thấy dễ chịu chứ? Chính hắn làm ra trò bỉ ổi đó tổn thương nàng, khiến nàng không còn đeo theo hắn nữa, hắn làm ra những việc đê tiện, hèn hạ thế nhưng nàng chỉ lặng thinh không nói nặng một lời làm cho Khả Phong cảm giác lỗi của mình thật lớn.
Hắn không dám nghĩ đến Uyên Nhi đã tổn thương đến mức nào vì mình nữa.
Xe dừng đèn đỏ, Mắt nàng vẫn mãi nhìn ra ngoài lại quay sang nhìn hướng bên hắn làm Khả Phong ngỡ nàng nhìn mình nhưng Uyên Nhi chỉ nhìn bảng quảng cáo trước cửa hàng nữ trang. Họ vừa tung ra bộ trang sức cho các cô gái trẻ bằng bạch kim ý có hoa văn trái tim đáng yêu.
Khả Phong cũng nhìn, tháng trước nàng mãi cầm tờ quảng cáo nói cho hắn nghe. Còn làm bộ khen hết lời như năn nỉ hắn sẽ tặng cho.
Uyên Nhi luôn trẻ con như thế, hắn cũng quen với nàng là vậy nên khi ánh mắt tròn của nàng lạnh lẽo thế này làm hắn nghe lòng cồn cào khó chịu vô cùng.
Cứ tưởng cả hai sẽ gặm nhắm sự yên lặng cho đến nơi thì nàng có điện thoại, mẹ nàng lại lo lắng cho con gái. Dù không khí không tốt giữa cả hai nhưng nàng vẫn cố nói vờ như vui vẻ lắm…
- Dạ, anh Phong dẫn con đi ăn… dạ, mẹ và cô Vân đi vui nha!
Hắn biết hai bà mẹ lo xa kiểm tra. Nàng tắt máy, mắt nhìn đường phía trước mà nói giọng nhẹ hẫn…
- Đừng về nhà nữa mẹ sẽ biết. Anh chở em đến thư viện công cộng đi!
- Chúng ta đi ăn trưa luôn đi!
Hắn cũng không biết mình bị cái gì nhưng lỡ nói ra rồi. Ánh mắt nàng lập tức se lạnh ẩn lên tức giận. Hình như Khả Phong vừa tự đào hố chôn mình rồi thì phải. Nàng nói giọng lạnh nhạt có chút mỉa mai…
- Vậy anh muốn giới thiệu cô bạn gái nào của anh nữa hả?
Hắn không ngờ Uyên Nhi lại như thế, vốn chuyện đó hắn có cố ý làm thật nhưng nàng xưa giờ chỉ như con nhóc trẻ con vô tư không tỏ ra trách móc, nặng lời như thế.
Giờ hắn lại thuận miệng thật muốn rủ nàng đi ăn thật lòng không ngờ nàng nói lại như thế.
Hắn cũng đang trở nên quái lạ không còn là mình. Bày trò chọc người ta giận nhưng người ta không giận như ý hắn khiến hắn lại thấy có lỗi thật không bình thường.
Mục đích của Khả Phong là đuổi nàng đi xa nên cố