
trưởng, là anh lợi dụng chức
vụ len lén từ chỗ nào lấy đi hình của em, có phải hay không?”
Mạnh Tư Thành nghiêng đầu lại, kéo lấy tay của cô, từ trong tay của cô lấy
lại bức hình rồi cẩn thận cất vào trong ví tiền, rồi bỏ vào túi, sau đó
mới không cho là đúng nói: “Cái gì mà len lén, không thể nói anh như
vậy.”
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút thời điểm khi đó, thật là vừa
cảm động vừa buồn cười: “Thì ra là thời điểm trước kia anh đã lén yêu
thích em nha!”
Mạnh Tư Thành không được tự nhiên, nghiêm nghị
nhìn cô, sau đó dứt khoát quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, anh đã thích em từ khi đó.”
Tươi cười của Tô Hồng Tụ lập tức thu
lại, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có thâm tình cùng nhớ lại, trước mắt loáng thoáng xuất hiện thiếu niên lạnh lùng, cô độc rất nhiều năm
trước, đôi mắt luôn bắt bẻ khi nhìn cô. Cô- cô gái luôn nhạy cảm, tự ti
có hay không đã từng xuyên thấu qua vẻ lạnh lùng cố ý che dấu mà cảm
nhận được nội tâm ấm áp của anh?
Như anh đã từng nói, khi đó bọn
họ không hiểu được yêu như thế nào? Cũng không hiểu được cách chung đụng ra sao? Bọn họ dấu đi trong lòng những cảm xúc tốt đẹp cho nhau, đối xử khách khí, xa lạ thậm chí dùng ánh mắt khinh bỉ mà đối mặt với thế giới này cũng đối mặt với chính cảm xúc của mình. Vì vậy vào giờ khắc này,
ánh mắt của cô đã có chút ươn ướt, có bao nhiêu người ở thời khắc thiếu
niên đã lặng lẽ khắc sâu hình ảnh một người khác trong đáy lòng, lại có
bao nhiêu người có thể sau rất nhiều năm cùng nhau nhớ lại những năm
tháng tuổi xanh tốt đẹp? Đặc biệt như bọn họ vậy, hai người từ không
được tự nhiên đối mặt, sau bao nhiêu năm đi qua kết cục nhiều nhất chỉ
là những lời thăm hỏi thoảng qua, sau đó tình yêu say đắm chỉ dám chôn
chặt trong lòng, có lẽ đến thời điểm tóc đã trắng xoá nhìn lại tấm hình
ngày xưa, nhớ lại bản thân đã từng thích đối phương, đối với người bầu
bạn với mình cả cuộc đời là một tiếng thở dài mỉm cười?
Cô hẳn là nên cảm tạ trời cao, để cho bọn họ sau khi quanh đi quẩn lại thế nhưng
có thể nắm tay, cùng nhau cười nói nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã qua?
Mạnh Tư Thành cẩn thận cầm lấy tay cô nắm ở trong tay mình, một tay khác khẽ vuốt gương mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Tô Hồng Tụ từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy Mạnh Tư Thành đang ân cần nhìn
mình. Đôi mắt này loáng thoáng mười mấy năm trước còn là một thiếu niên, trải qua năm tháng bắt đầu trở nên thành thịc, chững chạc, cũng bắt đầu biết dịu dàng. Cô cầm ngược lại tay anh, khe khẽ cười với anh, nhẹ
giọng nói: “Không có gi, mẹ đang chờ chúng ta, chúng tam au lên lầu
thôi.” Đó là vào buổi tối
của một năm nào đó, một nhà mọi người cơm nước xong, Tô Hồng Tụ theo
thói quen đứng dậy dọn dẹp. Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh cô vội vàng ngăn cô lại, cau mày bất mãn: “Đến lúc nào rồi, em còn để tâm đến những
chuyện nhỏ vậy?” Trong miệng trách cứ như vậy, trên tay lại cẩn thận
từng li từng tý, đỡ cô ngồi xuống, sau đó Mạnh Tư Thành tự mình dọn dẹp
chén bát lung tung trên bàn.
Mẹ Tô từ phòng bếp bưng đĩa trái cây ra, thấy con gái ngồi tại chỗ đó, còn con rể đang cuộn tay áo chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn, thì vội vội vàng vàng tranh tay dọn trước, trong
miệng còn lẩm bẩm: “Con cũng đã làm việc cả tuần rồi, thật vất vả được ngày chủ nhật mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, những chuyện này cứ để mẹ
tới làm là được.”
Mạnh Tư Thành còn cố gắng giúp, nhưng nhìn
mẹ Tô bộ dáng không nhường ai, lại thấy Tô Hồng tụ đang ngồi bên cạnh
tủm tỉm nhìn anh cười, làm anh không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Mẹ Tô năm xưa đã khổ cực, Mạnh Tư Thành cũng hi vọng có thể cố gắng hiếu
thuận với người mẹ vợ này, nhưng vì cả đời mẹ đã quen bận rộn nên không
chịu ngồi không, bình thường cũng thường xuyên cùng cô bảo mẫu tranh
việc, tối nay bảo mẫu tạm thời có việc xin nghỉ về trước nên mẹ tự nhiên không để loại chuyện nhỏ nhặt như rửa chén bát này cho con rể làm.
Mạnh Tư Thành cùng Tô Hồng Tụ xem TV một lúc, Tô Hồng Tụ khẽ ngáp nhỏ một
cái, mẹ Tô thấy thế liền nhắc bọn họ vào phòng nghỉ ngơi sớm đi. Mạnh Tư Thành cũng sợ Tô Hồng Tụ bị mệt, vì vậy đỡ Tô Hồng Tụ vào phòng.
Ai ngờ vào phòng rồi, Tô Hồng Tụ nằm ở trên giường nhưng không buồn ngủ
nữa, bàn tay Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng đã nâng cao của
Tô Hồng Tụ, cười nói: “Anh xem không phải em mệt nhọc, mà là con trai
mệt nhọc.”
Tô Hồng Tụ mím môi cười, dựa vào bờ vai anh, cảm
thụ nhịp đập nhẹ nhàng trong cơ thể: “Đúng vậy, hiện tại các con rất yên tĩnh, có lẽ đang ngủ nướng đấy.”
Cho nên nói các con, là bởi vì trong bụng không phải là một mà là hai baby.
Mạnh Tư Thành nhẹ tay, ôn nhu vuốt ve bụng của cô, cảm thụ sinh mạng ở trong đó khẽ động, trong lòng lan toả cảm giác thoả mãn.
Không biết hai vợ chồng nằm ôm nhau bao lâu, bàn tay to của Mạnh Tư Thành
đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên bụng từ từ đi xuống. Tô Hồng Tụ nhận
ra hành động đó của anh, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là cắn cắn môi
nhích đến gần đầu vai anh hơn.
Tay Mạnh Tủ Thành đã sớm quen
thuộc với nơi đó, anh nhẹ nhàng êm ái trêu chọc cô, chính xác tìm đư