
ồn đãi năm đó , Hách Tịnh ngoài mặt vui mừng nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác mệt mỏi, sự kiện kia giống như mẹ Lương Thanh đã nói nó sẽ không bị bàn luận quá lâu. Nhưng sự thật cũng giống như ông nội nói, người chết như đèn tắt, không có gì so sánh được với mạng sống, cái gì đều không quan trọng, cố gắng nhiều hơn nữa sinh mạng ba người cũng không sống lại, còn Giang Tú, mặc dù ghê tởm, nhưng tội không đáng chết, người thân của cô ta nhất định cũng đau lòng .
Lần trước về nhà, trừ tạo mộ ba, thăm viếng dì cả, Hách Tịnh còn đi gặp ông bà nội. Ông nội tinh thần như cũ vẫn khỏe mạnh, hơn nữa tâm tình rất bình thản, làm như đạt tới cảnh giới không vui cũng không buồn, Hách Tịnh nói tới kết quả kiểm tra ba đã được minh oan, cũng chỉ đổi lại ông nhẹ nhàng thở dài: "Cái đứa bé này, nhạy cảm vô cùng, lại cố chấp quá lớn, lùi một bước trời cao biển rộng, có lúc học buông xuống mới có thể sống vui vẻ."
Phương pháp dưỡng sinh gia truyền của nhà họ Hách, đối với bất cứ chuyện gì đều không cố chấp, quần áo chỉ làm ấm ăn vừa no bụng, mọi việc đều hướng đến việc dạy đức tài làm trọng. Có thể làm người máy cũng không tệ, hiện tại đây là gia đình gia giáo có rất nhiều nhân tài ưu tú, nhưng ông cũng sẽ không tranh thắng thua với người khác, cũng không dính vào chuyện thị phi, vì vậy người sống rất thọ, ông bà nội tuổi đã gần 90, thân thể vẫn còn rất linh hoạt, cuộc sống hoàn toàn tự lo liệu.
Hách Kính nếu như không có gặp Lương Thanh, cũng sẽ là người như vậy, Lương Thanh đại khái nói là đời này ông ta chỉ cố chấp duy nhất một chuyện, nhưng lại thay đổi cả cuộc đời của ông ta.
Mà trước kia Hách Tịnh, tự nhận mình là người bình thản thuận theo tự nhiên, nhưng biến cố lần này xảy ra trong lòng cảm giác rất tang thương, cũng không có thời gian tự suy ngẫm, hôm nay được ông nội nhắc nhở, cô mới chợt giật mình thì ra trong lúc vô tình bản thân đã thay đổi quá nhiều.
Trước kia mặc dù cô học tập cũng cố gắng, nhưng cũng không cưỡng cầu, cô đọc lướt qua, mọi việc thuận theo tự nhiên. Nhưng kể từ sự kiện kia cô liền hăng hái từ mọi phương diện cố gắng hoàn thiện chính mình, nhiều loại ngôn ngữ như vậy, coi như cô được ông trời ban cho thiên phú cao, cũng không phải là tùy tiện có thể học giỏi.
Cô lao vào công việc chịu nhiều mệt nhọc, có người cảm thấy mục đích làm việc của cô rất cao, hoài nghi cô có dã tâm rất lớn, trời mới biết cô mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình, chỉ là muốn vào lúc cần thiết vì cha mà rửa sạch oan khuất.
Lúc nào thì, cuộc sống của cô đơn giản chỉ còn lại có một mục tiêu, hiện tại mục tiêu đã đạt thành, hiệu quả cũng không rõ ràng, cô liền thất hồn lạc phách.
Bà nội một tay vuốt tóc dài của cô, một tay thì xoa giữa lông mày cô, mặt tràn đầy nhân hậu cùng ấm áp: "Tịnh Tịnh, cháu mới hai mươi mốt tuổi, dáng dấp như đóa hoa nhỏ, so với mẹ của cháu năm đó nhìn cũng không tệ, vì cái gì mà phải cau mày đây? Điểm này cháu không giống như mẹ."
Không bằng người nào? Mẹ Lương Thanh sao? Đón ánh mắt nghi ngờ của Hách Tịnh, bà nội tiếp tục nói: "Mẹ cháu này, chỉ vì mình mà sống, điểm này cháu nếu như giống như mẹ mình nhất định sẽ sung sướng nhiều lắm. Cháu là cháu gái của chúng ta, mà chúng ta không phải vì mình mà ích kỷ, chúng ta chỉ hy vọng cháu sống vui vẻ."
Còn mười phút nữa là tan ca, trong phòng thay đồ nữ tại cục công anở thành B, cảnh tượng thật náo nhiệt. Màu đen của giày da, chân thẳng tắp, phía trên váy màu lam đậm đến đầu gối, áo sơ mi xám tro vạt áo bó vào eo váy, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, dọc theo cà vạt màu lam nhô ra đường cong, cổ mảnh khảnh thon dài được cổ áo sơ mi bao quanh, toàn thân thoát ra dáng vẻ làm cho người ta một loại cảm giác cấm dục, nhìn theo chiều dọc hiện ra khuôn mặt của một nữ cảnh sát, mặt như hoa sen mới nở, da thịt trắng như ngọc, mặt mày như vẽ, nét đẹp thanh xuân phơi phới không vì màu sắc của quần áo mà làm giảm đi nét xuân tươi trẻ, chỉ là vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng những tia lạnh này không hề làm cho người ta đông cứng, ngược lại vì cô tăng thêm vài phần thần bí cùng cảm giác xa cách, ở trong đám đông càng thêm bắt mắt, làm cho mọi người muốn không chú ý cũng khó.
"Ai ya, Hách Tịnh, từ năm nhất đến bây giờ, năm năm qua mình đều nhìn thấy bạn mặc quân phục rồi, tại sao mỗi lần bạn thay đồ, trong đầu của mình cũng chỉ có thể xuất hiện bốn chữ đây?" Triệu Lôi cũng thay xong y phục khóa lại hộc tủ, mấy bước vượt qua Hách Tịnh. Đây là một cô nàng mắt to mày rậm khí phách anh hùng, vóc dáng cô so với Hách Tịnh không khác biệt cho lắm, chỉ là không giống dáng người mảnh khảnh như Hách Tịnh, bả vai cô hơi rộng, thắt lưng cao thẳng, mặc dù mặc đồng phục giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Âm thanh gót giày đập mạnh xuống sàn nhà kêu lanh lảnh ngừng lại, Hách Tịnh quay đầu tức giận liếc cô nàng một cái: "Cậu câm miệng!"
“Đồng phục hấp dẫn nha!" Hách Tịnh cảnh cáo không có hiệu quả, Triệu Lôi còn gật gù đắc ý nói ra, hai người là bạn bè thời trung học, lên đại học cũng cùng trường nhưng khác khoa, hiện tại cùng làm việc tại cục công an ở t