
t. Sân bóng rổ, bể bơi trong nhà, phòng thể hình v.v…,
không thiếu bất kỳ thứ gì. Đây là khu biệt thự cao cấp tọa lạc tại một
trong những vị trí đắc địa nhất của Bắc Kinh, có binh sĩ canh gác và đi
tuần suốt 24 giờ. Con cái của những cán bộ cốt cán này sau khi ra đời,
đã biết ngay mình không giống với những đứa trẻ bình thường khác.
Trước khi vào tiểu học, về cơ bản chúng không được phép ra khỏi quân khu đại
viện. Bắt đầu vào tiểu học, đám con ông cháu cha này được đưa đón bằng
xe của quân đội, ngoài bậc đại học thì những bậc học khác không cần phải điền nguyện vọng, vào học thẳng trường riêng thuộc Lục quân quản lý.
Một ngày ba bữa đều do những anh nuôi trong quân đội phục vụ. Nếu muốn
gặp mặt bố mẹ, chúng còn phải xin phép thư ký mới được gặp.
Hình Khải thường xuyên gây chuyện thị phi, chính là vì cảm thấy quá bức bối.
Có điều, Hình Khải cũng là đứa trẻ bướng bỉnh rách giời rơi xuống, Hình
Phục Quốc lại là ông bố nóng tính, chỉ một câu nghe không lọt tai là giơ tay đánh liền, cứ năm ngày ba bận lại đánh Hình Khải một trận phải vắt
chân lên cổ mà chạy. Từ khi ba tuổi, Hình Khải đã trở thành tấm gương
giáo dục tiêu cực được mọi người bàn tán sôi nổi.
Nếu như
con cái nhà ai không nghe lời, bố mẹ chúng sẽ lấy Hình Khải ra để nói:
“Con à, có biết tại sao ngày nào Hình Khải cũng bị bố đuổi chạy khắp đại viện không? Chính là vì cậu ta không chịu ăn cơm; chính là vì cậu ta
thi trượt; chính là vì cậu ta không chịu làm bài tập… Nếu con cũng không nghe lời thì chú Hình – lãnh đạo cao nhất của Lục quân không phải chỉ
là làm chơi đâu, sẽ cho con một trận ngay đấy!” Chính vì vậy, đám trẻ con trong đại viện khi nhìn thấy Hình Phục Quốc là sợ nơm nớp như nhìn thấy sói. Bọn họ cũng không chịu chơi với Hình
Khải, sợ chú Hình lại túm nhầm đối tượng.
Đặng Dương Minh là
người duy nhất chịu làm bạn với Hình Khải, cũng có thể là hợp tính hợp
nết không chừng. Hai vị trưởng bối thường xuyên phải đi công tác, mặc dù ban cấp dưỡng cử người tới dọn dẹp và đưa cơm đúng giờ, nhưng hai chàng trai bắt đầu chán ngấy việc phải nhìn những bộ mặt lúc nào cũng nghiêm
trang hình sự kia, không chịu dậy đúng giờ, cũng không chịu ăn cơm đúng
bữa, chơi điện tử tới khuya sau đó nằm lăn ra ngủ, không phân biệt nhà
cậu nhà tôi, thân thiết như anh em ruột.
Có điều, từ sau
khi Hình Dục vào nhà họ Hình, Đặng Dương Minh và Hình Khải không còn đi
học muộn nữa. Hình Dục gọi Hình Khải dậy, tiện thể cũng đánh thức Đặng
Dương Minh luôn, khi hai chàng trai làm xong vệ sinh cá nhân, cũng là
lúc cháo và quẩy nóng được dọn lên bàn. Rất nhiều người hiểu lầm cho
rằng con cái của những cán bộ cấp cao được sống một cuộc sống sung sướng như hoàng thái tử, nhưng nói thật, chỉ có tiền tiêu vặt là nhiều hơn
một chút thôi. So với những đứa trẻ bình thường khác, chúng gần như
không có được sự chăm sóc yêu chiều của cha mẹ, càng rất hiếm khi được
biết đến một bữa sáng đầm ấm quây quần cả gia đình.
Đặng
Dương Minh phần nào hiểu thân phận của Hình Dục, nên đôi lúc anh rất
thông cảm với cô bé. ở thời đại mà những cô bạn cùng tuổi còn mải mê với shopping, lướt mạng hay điên cuồng hâm mộ một ngôi sao Hàn Quốc nào đó, thì Hình Dục phải đích thân tới ban cấp dưỡng chọn rau chọn thịt, một
ngày nấu ba bữa theo đúng thực đơn mà Hình Khải yêu cầu. Không chỉ thế,
cô còn phải giặt giũ quần áo chăn đệm cho Hình Khải. Tóm lại, toàn bộ
việc nhà đều dồn lên đôi vai bé nhỏ đó, những binh sĩ hậu cần phụ trách
việc chăm sóc cho Hình Khải như trút được phần nào gánh nặng.
Đúng lúc này, Hình Khải một tay kẹp chặt lấy cổ Đặng Dương Minh, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Đang nghĩ gì thế?” Hình Khải nhìn anh huýt sáo hỏi.
“Đối xử với vợ cậu tốt một chút đi.” Rất ít khi Đặng Dương Minh tỏ ra nghiêm túc như thế này.
Hình Khải rùng mình: “Cậu đừng làm mình buồn nôn, người khác không biết đã
đành, cậu còn không biết? Cô ta đích thị là bảo mẫu của mình.”
“Vậy cậu có dám phản đối mệnh lệnh của bố cậu để khỏi phải cưới cô ấy không?” Đặng Dương Minh nhướn mày hỏi.
“Chuyện này…” Hình Khải quay người lại trừng mắt với Hình Dục, nói bằng âm
lượng đủ để Hình Dục có thể nghe thấy: “Mình đã tìm hiểu rồi, theo quy
định của pháp luật phải hai mươi hai tuổi mới có thể kết hôn, ít nhất
mình cũng còn tới sáu năm để đuổi cô ta đi.”
Hình Khải quay đầu lại nói thêm một câu: “Này! Tránh xa bọn tôi ra một chút, đúng là cái thứ đức hạnh quê mùa chết tiệt!”
Bước chân Hình Dục như thoáng chậm lại, cô khẽ đưa tay vuốt vuốt mái tóc tết đuôi sam đang vắt ra phía vai trước.
Đặng Dương Minh khẽ thở dài, càng thấy thêm phần ái ngại cho cô gái bé nhỏ kia. Hình Khải đứng vịn trước lan can tầng hai hút thuốc, thoáng thấy
bóng bố đi vào cửa lớn tầng một, vội vàng dập lửa, nhét mẩu thuốc vào
bồn hoa.
Quan hệ giữa cha con họ, giống như chuột nhìn thấy mèo.
Hình Dục đứng ở cửa đón Hình Phục Quốc, đỡ lấy áo khoác ngoài của ông rồi treo lên mắc, cúi người đưa cho ông đôi dép lê.
Nụ cười hiếm hoi của Hình Phục Quốc chỉ nở khi ở trước mặt Hình Dục, từ
tận đáy lòng ông rất q