
n người, Hình Dục
luôn lặng lẽ như thế giúp anh xử lý chúng, không bao giờ kêu ca dù chỉ
một lời.
“Á!”
Hình Dục ra tay khá mạnh, đầu tiên cô đổ một lượng
cồn lớn lên miệng vết thương để khử trùng, sau đó dùng kìm nhặt từng
mảnh vỡ trong đó ra, dính băng dính khắp tay Hình Khải rồi giật ra, làm
đi làm lại như thế, mặc dù phương pháp này có phần tàn nhẫn, nhưng lại
giúp nhặt sạch bụi thủy tinh hay dị vật dính trên tay ra.
Hình Khải
đau tới muốn dựng ngược tóc gáy, mặc dù mỗi lần bị thương anh đều phải
để Hình Dục “hành hạ” một phen, có điều anh là kiểu người vết thương
khỏi thì cũng quên đau, không nhớ lâu thù dai.
“Em hãy nói thật đi, em học hộ lý cấp cứu một phần nguyên nhân là vì anh đúng không?”
“Vâng!” Hình Dục cũng không phủ nhận.
Hình Khải cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, anh mệt mỏi ngồi dựa vào tường, để mặc Hình Dục xử lý vết thương giúp mình. Anh không thích sự quan tâm của Hình Dục, anh luôn có cảm giác như mình đang nợ cô thứ gì đó, lòng
thoáng chua xót, có thứ gì đó dường như chỉ chịu một chút kích thích là
đã tự vỡ vụn ra, sau đó không thể nhặt lại được nữa.
Hình Khải hoàn
toàn không hiểu biểu hiện của cô là đang muốn diễn đạt điều gì, anh định giải tỏa thắc mắc thì ngay lúc ấy có tiếng An Dao hét lên từ hành lang
tầng hai.
“Hình Dục, tay Hình Khải sao rồi? Mau đưa Đại Dục ra ngoài đi, mình muốn xem vết thương cho Hình Khải.”
Hình Dục cứ như gặp được cứu tinh vội vàng đáp lại lời của An Dao, sau đó
đẩy Hình Khải ra, chạy khỏi phòng tắm. Hình Khải không ngờ cô lại mạnh
tay như thế, loạng choạng hai bước rồi vấp vào thành bồn tắm.
Hình
Dục chạy về phòng ngủ, chưa đến hai phút sau, cô thay một bộ quần áo mới đi ra, làm như chưa từng có chuyện gì cả, đầu tiên là tống cổ Đại Dục
ra khỏi phòng khách, sau đó quay lại vẫy vẫy tay gọi An Dao lúc này đang đứng trên hành lang tầng hai.
“An toàn rồi, xuống đây đi.”
An Dao vỗ vỗ ngực, cô biết Đại Dục thuộc loại chó lớn nhưng thuần chủng, có
điều cô vẫn thấy sợ, nói cách khác là cô không muốn lại gần loài động
vật lông vừa dài lại vừa rớt dãi ròng ròng như nó.
An Dao giờ chẳng
còn tâm trạng đâu mà hỏi nhiều, cô vội vàng chạy xuống, đi lướt qua
người Hình Dục. Giờ cô chỉ quan tâm tới tình hình vết thương của Hình
Khải, trong lòng có chút không thoải mái, vốn đây là lúc thân làm bạn
gái như cô ra tay thể hiện, thế mà lại bị nha đầu đó cướp mất, thật bực
mình. Chớp mắt, mấy tháng đã trôi qua.
Trong những ngày tháng cô đơn đó, sự quan tâm chăm sóc chu đáo của An Dao đã lấp đầy tâm hồn trống rỗng của
Hình Khải. Anh nghĩ, trong con người mình chắc chắn có một con người
khác bi quan, con người đó sợ sự cô độc, sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi dũng
khí để tiếp tục sống.
Anh vẫn thường tự hỏi mình là, một người có đầy đủ tiền bạc, xe hơi, nhà đẹp, tình yêu như anh, rút cuộc còn cần thứ gì nữa?
***
Đêm Giao thừa, Hình Phục Quốc về nhà thăm con trai. Khi xung quanh nhà nào
cũng rộn ràng đốt pháo đón xuân, Hình Khải lại mang tâm trạng nặng nề,
ngồi nói chuyện với bố trong không khí vô cùng nghiêm túc.
“Bố, con
có thể làm tất cả những gì bố muốn, con sẽ nỗ lực không ngừng để đi theo con đường chính trị, bố bảo con vào Đảng con sẽ vào Đảng, bố bảo con
vào quân đội con sẽ vào quân đội, bố muốn con đi đào tạo học thêm ở đâu
cũng được. Chỉ là… bố đừng ép con phải lấy Hình Dục. Hy vọng bố sẽ tôn
trọng ý kiến của con.” Lần đầu tiên Hình Khải hút thuốc trước mặt bố,
anh đã chịu đựng đủ rồi, thỉnh thoảng lại có người nhắc nhở anh rằng
Hình Dục là vị hôn thê của anh, còn nữa… Hình Dục tránh anh như tránh
mãnh thú.
Hình Phục Quốc không trách móc con trai, mặc dù ông không hiểu Hình Dục có điểm nào không tốt.
Thời gian đầu khi Hình Phục Quốc đưa Hình Dục về nhà nuôi dưỡng, hoàn toàn
là vì muốn tìm một người bạn có thể trò chuyện với con trai mình, nhờ đó anh sẽ không chạy đi gây chuyện khắp nơi nữa. Nhưng bây giờ, con trai
ông xuất sắc ưu tú về mọi mặt, thậm chí trong một thời gian ngắn đã tinh thông mấy ngoại ngữ, từ một đứa trẻ hư hỏng lông bông trở thành tấm
gương sáng được đồng nghiệp và hàng xóm ca ngợi hết lời. Con trai đã
giỏi giang như vậy, ông cũng được thơm lây, coi như đã đạt được mục đích chính, chỉ là ông không biết phải nói thế nào với Hình Dục bây giờ?
Hình Phục Quốc khẽ thở dài, nói: “Tình yêu không thể ép buộc được, dù sao
cũng phải sống với nhau cả đời, bố có thể hiểu được những gì con đang
nghĩ. Chuyện này con đừng lo nữa, bố sẽ gặp Hình Dục nói chuyện, chỉ sợ
con bé sốc quá, mặc dù thời gian đầu Tiểu Dục không phải…”
Hình Khải nói xen vào ngắt lời bố: “Về điểm này thì bố không cần phải lo, những gì con nói cũng là điều mà cô ấy muốn.”
Hình Phục Quốc sững lại: “Tiểu Dục nói nó không muốn lấy con chứ không phải con không muốn lấy nó?”
“Cô ấy không muốn lấy con mà con cũng không muốn cưới cô ấy, bọn con đều
cho rằng làm người nhà của nhau tốt hơn là làm vợ chồng…” Hình Khải
không muốn thừa nhận, anh cố gắng nhếch môi lên nở một nụ cười, hỏi:
“Bố, tại sao ngày xưa bố lại lấy mẹ?”
Nhớ đến người vợ đã m