
mười bảy, đang ở độ tuổi rất tò mò về cơ thể của người khác giới. Hình Khải nhân lúc vươn
tay ra lấy đồ uống đã khéo léo để khuỷu tay mình khẽ chạm vào ngực Hình
Dục, Hình Dục nhạy cảm so vai lại, ngồi nhích sang đầu bên kia của ghế
sô pha, hai tay khoanh trước ngực, tiếp tục xem ti vi.
Hình Khải khẽ cười hắc hắc, nhìn sang Đặng Dương Minh, nháy mắt nói: “Tuyệt, rất mềm.”
Đặng Dương Minh cúi đầu chăm chú ăn dưa hấu, Hình Khải thật chẳng ra sao, mềm hay không mềm thì anh cũng được sờ chắc?
“Cái gì mà rất mềm?” Hình Dục buột miệng hỏi.
“Hả? À, sô pha, ghế sô pha rất mềm.” Hình Khải nhún nhún mông trên ghế.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại réo vang, Hình Dục lau tay, rồi nhấc điện thoại cạnh đó lên nghe.
“Tìm anh đấy.” Hình Dục đưa ống nghe cho Hình Khải, cô vốn định đứng dậy
ngồi sang bên cạnh, Hình Khải lại đưa tay đón lấy ống nghe, áp sát vào
tai, vì dây điện thoại không đủ dài nên Hình Khải gần như dựa vào vai
Hình Dục để nghe điện, rất hợp ý.
Hình Dục vừa tắm xong,
không muốn tiếp xúc quá gần với Hình Khải người đầy mồ hôi, nên cô nhấc
điện thoại đặt lên đùi, ý bảo anh ngồi thẳng người dậy. Hình Khải lại vờ như đang nói chuyện rất nhập tâm, lúc thì ngửa đầu cười lớn, lúc lại cúi đầu xuống thì thầm, thực ra là muốn mượn gió bẻ măng,
nghiêng lên ngó xuống để nhìn vào phía trong cổ áo của cô.
Đặng Dương Minh húng hắng ho hai tiếng, bịt miệng cười, chỉ anh mới biết Hình Khải đang dùng mắt để “sờ soạng” Hình Dục.
Cuối cùng, Hình Dục cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn chằm chằm vào
mắt Hình Khải, Hình Khải thu nụ cười về, lập tức cúp máy.
Hình Dục đứng lên, bỏ chạy về phòng ngủ, một lúc sau đã thấy thay chiếc áo dài tay quay trở lại phòng khách.
“Trời nóng thế này, cô che che đậy đậy gì chứ?” Hình Khải tỏ vẻ bất mãn.
Hình Dục không đáp, đi vào bếp: “Buổi trưa hai anh muốn ăn gì?”
“Lẩu cay.” Hình Khải lập tức đưa ra ý kiến.
Đặng Dương Minh phì cười: “Cậu cũng được đấy, vì muốn cô ấy cởi mà hai chúng ta lại phải cảm nóng à?”
Hình Khải liếc mắt nhìn Đặng Dương Minh, chỉ chỉ vào chỗ sau gáy mình, ở đấy vẫn còn vết sẹo mà Hình Dục tặng.
“Cho dù mình trong lòng ngứa ngáy, nhìn thì nhìn, nhưng không thể để cô ta phát hiện, nếu không sẽ lại ra tay với mình.”
“Đi mà nhìn cô bé hoa khôi của cậu.”
“Chẳng nhìn hết từ lâu rồi…” Hình Khải ngửa mặt lên trời huýt sáo: “Haizz, quất sao có thể bì với quýt được?”
“Thế sao cậu còn đánh nhau vì người ta?” Đặng Dương Minh chau mày.
“Cho dù mình không dùng nữa cũng không thể cho người khác dùng. Vấn đề này
liên quan đến thể diện mà.” Hình Khải đốt một điếu thuốc, tỏ vẻ bất cần
than: “Đến người anh em còn ghen tức với mình, nói chi tới người khác.”
Đặng Dương Minh cầm dép lê lên đập vào người Hình Khải, chửi anh là vô lại.
Giữa Hình Khải và Đặng Dương Minh không có chuyện gì là không thể nói,
chuyện mất mặt đến đâu Hình Khải cũng không bao giờ giấu Đặng Dương
Minh. Còn Đặng Dương Minh cũng không bao giờ lấy chuyện xấu của bạn ra
làm trò cười. Đấy là một tình bạn thật sự, ngoài vợ thì cái gì cũng có
thể chia sẻ với nhau.
Có điều việc Hình Khải giở trò lưu manh lại bị
đánh khiến Đặng Dương Minh rất ngạc nhiên, anh vẫn luôn cho rằng Hình
Dục là một cô bé ngoan, chỉ biết phục tùng, không ngờ vẫn còn rất tự
trọng như thế.
Hai người ồn ào cười đùa một lúc, thấy Hình Dục đúng là đang mang bếp điện từ từ trong bếp đi ra.
Đặng Dương Minh hít một hơi thuốc, bật ngồi thẳng dậy bên cạnh Hình Khải:
“Hình Dục nhà cậu rất nghe lời, nếu sau này vợ mình mà được một nửa sự
ngoan hiền như của cô ấy, bố mình chắc sẽ rất vui.”
“Thích thì mang
về nhà cậu đi, anh em với nhau cả mà, mình rất trượng nghĩa.” Hình Khải
vỗ ngực, nhìn vào bếp gọi: “Hình Dục, ăn cơm xong mau thu dọn đồ đạc,
anh Minh thu nạp cô… ah… đồ thối tha, cậu dám đánh mình?” Hình Dục xoa
xoa gáy, nhăn nhở cười với Đặng Dương Minh.
Hình Dục vẫn giữ vẻ mặt
hết sức bình thản thường thấy, sắp xếp một bàn đầy rau đã được rửa và
cắt gọn gàng, cô càng không hứng thú tham gia vào đề tài vô vị đó.
Chuẩn bị xong nồi lẩu, khói bốc lên nghi ngút, đúng là không phải nóng bình
thường nữa, nhưng điều khiến Hình Khải thất vọng hơn cả là, Hình Dục
chuẩn bị cho mình một bát mỳ lạnh, sau đó bê bát mỳ vào phòng ăn.
Đặng Dương Minh nhìn Hình Khải mồ hôi đầm đìa, vừa thò đũa vớt thịt trong
nồi, vừa cười lớn: “Trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, ăn thôi.”
Hình Khải chọc chọc đầu đũa, mắt đảo liên hồi, lại nghĩ ra một cách hay để nhìn trộm cơ thể Hình Dục.
Ánh mắt anh lóe lên sự giảo hoạt, cửa phòng tắm gần phòng khách là cửa
trượt, anh sẽ làm hỏng khóa, sau đó đợi khi Hình Dục đi tắm, vờ mơ ngủ
rồi kéo cửa xông vào.
Đây đúng là bản tính của đàn ông, miếng ngon dâng đến miệng lại chê, nhưng thứ gì mà không có được thì lại càng muốn giành lấy.
Hình Khải nghĩ gì là lập tức tiến hành, cầm lấy cái búa, phá hỏng khóa cửa,
vừa làm vừa sợ Hình Dục đột ngột đi từ phòng ngủ ra nên nhờ Đặng Dương
Minh trông chừng.
Đặng Dương Minh nhận thấy tế bào tà ác trong người mình đang nhảy nhót điên cuồng,