Anh Hận Anh Yêu Em

Anh Hận Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323991

Bình chọn: 8.00/10/399 lượt.

ảnh báo, đội trưởng đội cứu hộ vội vàng xin

Hình Khải mau quay lại trực thăng, địa chấn có thể xảy ra trong vòng một giây sau đó.

Hình Khải tắt máy bộ đàm, đây là cơ hội cuối cùng của anh, người đã đến đây rồi, không định quay về một mình.

Thời gian chầm chậm trôi đi, dù mồ hôi thấm ướt bộ quân phục của anh, nhưng

anh vẫn bình tĩnh, vẫn kiên trì tin rằng, nhất định sẽ tìm thấy cô.

Tiểu Dục, anh biết em ở ngay cạnh anh thôi, mặc dù đất đá làm mất liên lạc

giữa chúng ta, nhưng huyết mạch anh vẫn đang chảy rất mạnh mẽ, sự mạnh

mẽ đó, cho thấy em đang ở rất gần anh, rất gần…

Trời không phụ lòng người, cuối cùng, bảy phút sau, từ máy dò tìm phát ra tín hiệu vui mừng “tít tít tít”.

Hình Khải ngồi bệt xuống đất, rơi nước mắt vì chuỗi âm thanh liên tiếp này:

“Tất cả mọi người mau tới đây, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” Nhận được mệnh lệnh, trực thăng quay vòng vòng trên trời, khi tới độ cao cho phép, nhân viên cứu hộ nhảy xuống, không có máy xúc máy khoan, họ

phải dùng mìn để phá đá mở đường.

Tiếng nổ vang trời đánh thức thính giác của một người gặp nạn đang mắc kẹt, anh ta từ từ mở mắt sau khi bị hôn mê.

Vốn đang có bảy người gặp nạn trong hang này, nhưng qua những đợt dư chấn,

giờ chỉ còn lại một người là chưa mất hoàn toàn tri giác.

Mặc dù

người bị nạn này không nhìn thấy gì, nhưng từ ngày hôm qua, trong hang

động tối om giơ năm bàn tay ra trước mặt cũng chẳng nhìn thấy gì, đã

không còn ai nói với anh ta câu nào nữa, còn anh ta chỉ có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của chính mình.

Đồng thời, chân trái của anh ta bị đá đè nên anh ta không thể nhúc nhích, càng chẳng có hơi sức mà kêu cứu,

trong bóng tối, anh ta hoảng loạn lần sờ, với ý đồ tìm được vật gì đó có thể tạo ra âm thanh… nhưng, chỉ có mấy miếng giấy vụn rách nát, anh ta

cố gắng lết về phía trước, thò một ngón tay khô gầy của mình ra ngoài

khe sáng.

Rất nhanh, đội cứu hộ phát hiện ra người bị kẹt đầu tiên,

tất cả mọi người đều nở nụ cười sung sướng. Nhưng bất hạnh là, phải tiến hành phẫu thuật cắt chân cho người này gấp. Thế là, được sự đồng ý của

người bị nạn, đội cứu hộ bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật.

Hình Khải lại

chú ý tới mẩu giấy nát mà người được cứu đang cầm trong lòng bàn tay đầy máu của anh ta, anh vội vàng bóc tờ giấy ra, cố gắng nhìn những nét chữ trên đó và lờ mờ đọc được chữ “Hình Khải…”

Nước mắt của anh, lại một lần nữa trào ra.

“Hình Dục ở trong đó, tôi chắc chắn cô ấy ở trong đó, đưa xẻng cho tôi, đưa

cho tôi tất cả mọi dụng cụ có thể đào được…” Hình Khải đã không còn nói

được theo thứ tự gì nữa, tâm trạng đó không thể diễn tả bằng lời, mặc dù không thừa nhận bằng lời, nhưng trong lòng đã khẳng định chắc chắn. Bây giờ, Hình Dục của anh, đang ở một nơi rất gần chờ anh tới cứu. Tìm lại

được rồi, tìm lại được rồi!

Nhưng, khi một hòn đá được lật ra, khi

nhân viên cứu hộ phát hiện ra Hình Dục, trong lòng cô đang ôm cậu bé

trai, cả tảng đá lớn đè lên lưng cô, nếu họ không nhìn nhầm thì, xương

sống lưng của cô đã bị gẫy giập biến dạng, từng đám máu đen sì đọng lại

xung quanh, đến đôi giày trắng đang đi ở chân cũng bị nhuộm đỏ… bộ dạng

đó của cô, giống như đã chết rồi, hoàn toàn không còn sự sống.

Lúc

này, ánh mắt của những đội viên đội cứu hộ đang chăm chú quan sát nét

mặt của Hình Khải, còn Hình Khải thẫn thờ mở mắt nhìn trừng trừng vào cơ thể gần như bị đè nát của Hình Dục…

Anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng

hai chân anh không thể nhúc nhích nổi, thậm chí còn hoảng sợ giật lùi về phía sau, chỉ lắp bắp nói: “Không… không.”

Rầm một tiếng, Hình Khải ngất xỉu.

Ngay sau đó, ngón tay đứa bé cử động, rồi một tiếng khóc ré lên, xuyên thẳng lên trời cao. Ngón tay bị thương của Hình Dục nhét trong miệng đứa trẻ, máu tươi nhỏ ròng ròng, đấy chính là kỳ tích giúp duy trì sự sống cho

nó.

Không chỉ đứa trẻ, trong trận chiến với trời này, qua sự cố gắng

không ngừng nghỉ của cô, đã cứu sống được hơn mười mạng người. Mặc dù

không ai biết tên họ cô, nhưng nụ cười không thỏa hiệp của cô mãi mãi

khắc sâu trong lòng những người được cứu sống.

Tối đó, khi Hình Khải tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh.

Đột nhiên, anh giật phắt ống truyền trên tay ra, loạng choạng chạy khỏi

phòng bệnh, nhưng anh vừa ra khỏi cửa, hai nhân viên cứu hộ đã đứng chặn đường anh.

“Cục phó Hình, xin anh hết sức bình tĩnh, các bác sĩ đang gắng hết sức để cứu Hình Dục.”

“Cô ấy, chưa chết, phải, phải không? Còn sống, còn sống phải không?” Hình

Khải chưa bao giờ nghĩ mình còn dễ khóc hơn cả con gái thế này, nước mắt anh túa ra như chiếc vòi hoa sen, chảy mãi không dứt.

Sắc mặt đội

trưởng đội cứu hộ u buồn, nặng nề gật đầu, rồi lại báo cáo tình hình:

“Lần này đội cứu hộ tìm được tất cả bảy người, sáu người lớn và một trẻ

con, trong đó bốn người đã chết, một người gẫy chân, đứa bé bình an vô

sự, còn Hình Dục… trước khi hôn mê có lẽ đã tự tiêm cho mình một loại

thuốc cấp cứu nào đó, vì vậy may mắn vẫn còn chống đỡ được. Nhưng phần

đầu của cô ấy bị thương rất nặng, toàn thân bị gãy bảy chiếc xương, đâm

vào nội tạng khiến chảy máu tro


XtGem Forum catalog