
bầy trẻ không biết từ đâu tới, mặt đứa nào cũng
lem luốc, người thì bẩn thỉu, nhưng nụ cười trên môi chúng lại vô cùng trong
sáng, ngây thơ.
“Từ sau đó, mỗi lần tới
nhà thờ, em đều tiện đường đến thăm, cứ như vậy dần dần trở nên thân thiết.”
Phương Thần chống tay lên trán, nói: “Lục Tịch rất thích trẻ con, em nghĩ, nếu
đổi lại là chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ càng yêu mến lũ trẻ hơn”.
Đây là lần thứ hai sau
rất nhiều ngày Phương Thần lại mới nhắc đến cái tên này, bất giác Trần Trạch
Như nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Chị nhớ em đã nói rằng Lục Tịch theo đạo Cơ
Đốc đúng không? Vì vậy cô ấy mới thường xuyên đến nhà thờ”.
“Vâng.”
“Bây giờ em có còn
thường xuyên nhớ đến cô ấy nữa không?”
Phương Thần im lặng một
lúc, vẻ chần chừ rồi đáp: “Có. Gần đây hầu như cứ cách một đến hai ngày nửa đêm
em lại thức giấc và không nén được ý muốn viết thư cho Lục Tịch”. Cô đưa tay đỡ
trán, rồi tự cười nhạo mình, “Nhưng em thực sự cảm thấy hành động của mình rất
không bình thường, chị thấy có đúng không?”.
Trần Trạch Như nhíu mày,
nhưng không trả lời thẳng câu hỏi của Phương Thần, mà chỉ nói: “Gần một năm nay
em không tới tìm chị nữa. Có phải là do công việc quá bận, áp lực quá lớn nên
dẫn tới tái phát không?”.
“Em cũng không biết nữa.
Mấy hôm trước em có gặp một cô bé, tự nhiên lại nhớ đến Lục Tịch.”
“Tại sao thế?”
“>Cô bé đó làm việc
trong một hộp đêm, hơn nữa, nghe nói còn đi học, Lục Tịch cũng đã từng làm thêm
ở quán rượu.”
“Chỉ cần là một chi tiết
hay chuyện rất nhỏ, là khiến em lập tức liên tưởng đến một người đã qua đời từ
lâu, điều đó chỉ chứng tỏ rằng người ấy rất quan trọng với em.”
“Vâng”, Phương Thần ngẫm
nghĩ một lát rồi đáp, “Trước đây em chưa bao giờ công nhận, rằng chị ấy thực sự
là chỗ dựa tinh thần của mình, mọi người đều muốn em phải lấy chị ấy làm gương,
nhưng lúc ấy em thường làm ngược lại, rồi sau đó không nén được mà chốc chốc
lại quan sát cử chỉ và phản ứng của chị ấy. Hay nói cách khác, em đã lấy chị ấy
làm gương một cách vô thức…”.
* * *
Xe đang trên đường trở
về thành phố, tuy là đường vành đai cao tốc sáu làn xe hai chiều, nhưng vào giờ
này thì đường tắc rất kinh khủng.
Trần Trạch Như dừng xe
lại, quay đầu nói: “Nói chung em không cần đến bác sĩ tâm lý nữa, vì càng ngày
em càng biết cách phân tích tâm lý chính mình”.
Phương Thần nghiêng đầu,
hỏi: “Như thế là chuyện tốt hay không tốt?”.
“Nếu nói theo cách tiêu
cực thì là, càng hiểu biết và suy nghĩ nhiều thì càng khổ.”
“Đúng là như vậy.”
Phương Thần ngả đầu dựa về sau, nhắm mắt lại, nói bằng giọng yếu ớt: “Em thực
sự muốn nghỉ phép”.
Nhưng tất nhiên là làm
gì có phép để mà nghỉ. Làm việc nhiều năm như vậy rồi, ngoài những ngày nghỉ
theo quy định, cô chưa bao giờ xin nghỉ thêm một ngày.
Tổng Biên tập nói:
“Chúng ta thiếu người, nhất là mảng tin tức xã hội, ngày nào cũng nhận tin bài
24/24 rồi lại cho đăng và phát hành… Là người trẻ thì nên rèn luyện thêm
Mỗi lần như vậy, Phương
Thần thầm nghĩ: Đến bao giờ thì mình trở thành người già đây?
Tô Đông nói: “Cậu đừng
có mà tưởng bở. Chờ đến khi già xấu rồi thì có khóc cũng không kịp đâu. Nhất là
người giống như cậu, cứ so sánh trước sau, đến lúc ấy đảm bảo sự khác biệt về
tâm lý lại càng lớn hơn ấy chứ”.
Tô Đông đã quen nhìn
cảnh các cô gái trẻ biến ngày thành đêm, biến đêm thành ngày loạn tùng bậy lên,
khuôn mặt dù có xinh đẹp đến đâu rồi cũng bị hủy hoại, không chỉ một lần cô
chứng kiến cảnh các cô gái tẩy trang xong rồi cứ nhìn vào trong gương đờ đẫn.
“Buổi tối có vũ đoàn
Chicago đến biểu diễn, cậu có muốn đến xem không?”
“Trong hộp đêm ư?”
Phương Thần hỏi, “Mình không đi đâu. Hôm ấy, khi mình vừa từ đó bước ra, tài xế
taxi cứ nhìn mình chằm chằm, anh ta có vẻ ngạc nhiên lắm”.
“Để ý tới hắn mà làm gì?
Hơn nữa, phần biểu diễn đó tổ chức tại pub ở dưới tầng hầm, nếu cậu có thời
gian thì thực sự nên tới xem, rất bốc lửa đấy, cả thành phố này chỉ có một mà
thôi.”
Vốn dĩ Phương Thần không
định đi, nhưng cuối cùng lại bị Chu Gia Vinh lôi kéo, rồi cả Tiêu Mạc nữa,
không biết từ đâu cũng lù lù xuất hiện cùng với chiếc xe đứng chờ dưới cầu
thang.
Tiêu Mạc không hề nhắc
gì đến chuyện hẹn hôm trước, và thực ra thì Phương Thần dường như cũng quên nó.
Gần đây công việc của cô rất bận, thêm vào đó đêm nào cô cũng ngủ không ngon
giấc, đầu óc bấn loạn cả lên, ngồi trên xe mà cô cứ buồn ngủ díp cả mắt.
May mà chỉ một lát là
tới nơi, ba người đi thang máy xuống thẳng tầng hầm.
Vừa đẩy cửa vào thì đã
nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo, ánh đèn mờ ảo và bóng người khiến cô bất giác
sững người ra. Cô thầm nghĩ, đã lâu lắm rồi mình không tới những nơi như thế
này.
Lúc đó Tiêu Mạc quay
người lại hỏi: “ muốn uống gì?”.
Nghe câu hỏi đó cô mới
định thần và trả lời: “Sprite”.
Chu Gia Vinh đứng bên
thấy vậy, kêu lên: “Cô có nhầm không đấy? Đến pub mà lại uống Sprite, đúng là
xấu hổ quá”. Hôm nay Chu Gia Vinh mặc một chiếc áo sơ mi hoa và áo khoác bằng
len, quần ống đứng đi giày bóng lộn. Anh ta rút ra hai tờ tiền đưa cho phục vụ,
nói: “Cho