XtGem Forum catalog
Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323284

Bình chọn: 10.00/10/328 lượt.

t nữa đi!”.

Nhỏ hơn nữa! nhỏ

hơn nữa thì có mà thành kịch câm.

Nhưng ai bảo anh

đi thuê nhà nào? Chu Gia Vinh nhìn Phương Thần bằng ánh mắt oán trách, ngón tay

bấm tiếp với vẻ rất không tự nguyện, miệng nói: “Thực ra, căn phòng này cách âm

rất tốt, em ở phòng bên chưa chắc đã nghe thấy tiếng đâu. Hay là em mắc chứng

thích cưỡng ép đấy? thế nên ngày nào về đến nhà việc đầu tiên em quan tâm cũng

là nói với anh về chuyện tiếng ti vi to nhỏ”.

“Đúng thế. Không

những em mắc chứng thích cưỡng ép mà em còn mắc bệnh suy nhược thần kinh, chỉ cần

nghe thấy tiếng ti vi ồn ào ở phòng bên cạnh là em đã không ngủ được rồi”, cô

lườm anh một cái, rồi cầm túi trở về phòng với vẻ mặt lạnh tanh.

Chà chà, xem ra

hôm nay gặp chuyện phiền muộn ở bên ngoài rồi. chu Gia Vinh nhìn theo cô, chợt

nhớ đến chuyện ấy, “Ngày mai là cuối tuần, anh gọi Tiêu Mạc đến ăn lẩu nhé?”.

“Tuỳ anh.” Phương

Thần mệt tới mức chẳng buồn nhấc tay lên mà đưa chân lên đá cửa bước vào. “Sập”

một cái, cánh cửa đóng lại kết thúc câu chuyện.

Thế mà cô không

sao ngủ ngon giấc. đã mệt bã người, nhưng chốc chốc cô lại sực tỉnh.

Khi Phương Thần mở

mắt ra, bốn bề im ắng như tờ, chiếc rèm cửa đã phát huy tác dụng rất tốt, khiến

trong phòng tối om.

Cô nằm trên giường,

mắt chớp chớp, đầu óc tỉnh táo lạ thường.

Thực ra cũng chẳng

có nguyên nhân gì đặc biệt, càng không phải là tỉnh dậy sau cơn ác mộng, ngay

chính cô cũng không hiểu nguyên nhân vì sao. Kể từ năm mười chín tuổi, thỉnh

thoảng cô lại bị như vậy.

Cũng không phải là

mất ngủ, vì chỉ cần qua lúc đó là cô lại ngủ say như cũ.

Không thể nào giải

thích được, ngay cả bác sĩ cũng lắc đầu.

Nằm một lát, cô lại

bật dậy rót một ly nước và mò mẫm đến bên chiếc máy tính.

Máy tính mở 24/24,

lúc này chỉ nhấn vào nút màn hình là lập tức bật sáng, ánh sáng huỳnh quang chiếu

lên mặt cô, khiến cho da mặt trở nên trắng trẻo mềm mại.

Cô mở hòm thư, mười

ngón tay lướt trên bàn phím một cách thuần thục, cô bắt đầu viết thư:

… Hôm nay em lại thức giấc, trước đó hình

như em đã trải qua một giấc mơ, em mơ thấy chị. Có lẽ lâu rồi em không mơ thấy

chị, còn nội dung giấc mơ là gì em không nhớ nữa, em chỉ thấy mỗi khuôn mặt chị

mà thôi.

Chị ơi, em nhớ chị.

Còn nhớ trước đây,

hình như chưa bao giờ cô chịu gọi Lục Tịch một tiếng chị.

Khi gửi thư đi, đồng

hồ dưới góc màn hình chỉ vào con số hai giờ bốn mươi ba phút sáng.

Mười phút sau

Phương Thần qua trở về giường ngủ lại.

Kết quả giấc ngủ ấy

kéo dài đến sáng bạch.

Khu vực nhỏ lân cận

lại bắt đầu xây dựng một toà nhà, nên từ sáng sớm tiếng ồn ào chốc chốc lại vọng

đến, đơn điệu và không lúc nào ngơi nghỉ. Hiệp hội chủ sở hữu đất đai đã gửi

đơn đề nghị phản đối việc này, nhưng cuối cùng đành tiu nghỉu ra về.

Chẳng có cách nào

khác, trong thời buổi hiện nay khi mà tấc đất tấc vàng, các chủ đầu tư khôn

ranh chẳng bao giờ từ bỏ, dù đó chỉ là một góc nhỏ, huống chi là khu vực đắt đỏ

như thế này.

Phương Thần trùm

chăn kín đầu, bụng rất bực dọc. mơ màng thêm một lúc nữa cho tới khi mở mắt ra,

nhìn đồng hồ mới giật mình.

Rõ ràng là đang giữa

mùa đông, thế mà lưng như toát cả mồ hôi, một cảm giác ớn lạnh truyền từ gáy đi

khắp toàn thân.

Vốn dĩ đã hẹn giờ

trên điện thoại, thế mà hôm nay không hiểu vì sao trong lúc mơ màng lại tắt

chuông đi, lúc này cô cố gắng nhớ lại mà chẳng nhớ ra điều gì.

Quả nhiên, vừa

đánh răng xong thì tiếng chuông điện thoại giục giã liên hồi của anh Lý với một

câu hỏi bằng một chất giọng ồm ồm như sấm: “Cô đang ở đâu vậy?”.

Rửa mặt vội vàng,

chẳng kịp chải đầu và tất nhiên cũng không kịp trang điểm, cô vừa đi giày vừa

đáp: “Em đang trên đường, bị tắt đường”.

Trước khi ra khỏi

cửa cô đưa mắt liếc nhìn vào phòng ngủ của Chu Gian Vinh, cửa vẫn đóng chặt, chắc

hẳn anh ta vẫn còn đang ngủ.

Ngày nào cũng vậy, cho dù trời mưa anh ta cũng

phải tập xà một lúc rồi mới ra khỏi cửa. nhiều lúc Phương Thần đã nghĩ, sao lại

có sự khác biệt lớn đến thế giữa người này với người khác?

Khi tới hiện trường,

anh Lý đã cầm chiếc bút ghi âm thực hiện cuộc phỏng vấn qua cánh cửa sắt chống

trộm. Phương Thần tiến đến thì thấy người được phỏng vấn vẻ mặt đầy tức giận,

khi nói làm văng cả nước bọt: “…Những kẻ đầu tư bây giờ chẳng tìm đâu ra một

người tử tế! Chúng tôi đã sống ở đây ba bốn đời rồi, sao lại có thể nói di dời

là di dời ngay được? Bắt tôi di dời ư? Còn lâu!...”.

Thấy Phương Thần

tiến lại gần, người phụ nữ trung tuổi dừng lại trong giây lát nhìn cô với vẻ cảnh

giác và nghi ngại: “Cô là ai vậy?”.

“Phóng viên.”

Phương Thần vội nói, tay chỉ về anh Lý: “Chúng tôi là đồng nghiệp, hôm nay

chúng tôi tới là để phỏng vấn về vấn đề giải phóng mặt bằng ở thành phía Tây.

Cô cứ tiếp tục nói đi”.

“Đúng rồi, phóng

viên là phát ngôn viên của xã hội, vì vậy các cô phải lên tiếng thay cho chúng

tôi! Cô gái, cô nói xem, cả gia đình nhà tôi từ lớn đến bé sống yên ổn ở đây từ

bao nhiêu năm nay, hai đứa con gái của tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Thế mà bọn

họ đòi đến phá dỡ đi, máy xúc đã đến tận cửa nhà, sau này chúng