Duck hunt
Anh Hùng Thời Loạn

Anh Hùng Thời Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327261

Bình chọn: 7.5.00/10/726 lượt.

đen đột nhiên co lại, bàn tay miết mặt cô. Cảm giác trên tay vẫn

mềm mại mịn màng quen thuộc, nhưng ánh mắt không còn vẻ dịu dàng ngoan

ngoãn và căng thăng lo lắng ngày đó nữa.

Đinh Nhất cười: “Nhưng tôi nhớ. Rất ngon.”

Một bàn tay lạnh lẽo khác từ từ lướt qua cổ của cô, vuốt ve ngực cô qua lớp áo sơ mi, sau đó là vòng eo nhỏ nhắn.

Cuối cùng, bàn tay màu mạch chợt dừng lại ngay phía trên dải đất bí ấn mà áo sơ mi khó khăn lắm mới che kín được.

Thân thể Trình Thanh Lam chợt cứng đờ.

“Tôi yêu em, công chúa của tôi.” Anh nói nhẹ tênh, tay kia chạm tới nút cài

trên ngực áo sơ mi. Khẽ kéo áo sơ ra, để lộ nơi đầy đặn trắng nõn thơm

mềm.

“Nếu anh đụng vào tôi, tôi sẽ hận anh cả đời.” Trình Thanh Lam lạnh lùng nói, “Tôi nhất định sẽ giết anh!”

Đinh Nhất như thể không nghe thấy, màu tím mờ ảo trong đôi mắt đen bớt dần,

ngón tay dài lại cởi thêm một nút áo. Khi cô hôn mê anh đã mặc cho cô

chiếc áo cũ kỹ này. Đơn giản anh muốn ở trước mặt cô, tự tay cởi bỏ

chiếc áo trên người cô - chiếc áo thuộc về anh.

Cổ áo mở ra, nơi trắng nõn đỏ hồng như ẩn như hiện. Bàn tay dễ dàng tiến

vào thăm dò, trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại đàn hồi không gì

sánh kịp. Cô khẽ run rẩy, cắn môi dưới không lên tiếng.

Anh vuốt ve thành thạo, sức lực hơi mạnh. Thấy cô cắn môi dưới đến mức

trắng bệch, anh nhẫn nhịn, không lập tức cúi người xuống hôn.

“Hận tôi sao?” Anh dịu dàng nói, “Rất bình thường. Tôi cũng hận loài người.”

“Nhưng anh giết hai ngàn binh lính vô tội!” Trình Thanh Lam bỗng thét to.

“Hai ngàn binh lính vô tội?” Ánh mắt Đinh Nhất lạnh tanh, “Lừa gạt chúng tôi tới Trái Đất, nhân cơ hội chiếm lĩnh tinh cầu của chúng tôi. Mấy triệu

người trên hành tinh mẹ đã trở thành đầy tớ mấy thập niên; chiếm đoạt

tài nguyên của hành tinh mẹ, khiến chúng tôi không còn nhà để về. Cuối

cùng lạ còn tàn sát vương thất Hackley, cướp mất vật chất tinh nguyên

của chúng tôi, khiến chúng tôi không còn sức lực để đoàn kết phản kháng. Những binh lính vô tội mà em nói, những chiến sĩ yêu nước mà Diệp Diễm

khoe khoang, có mấy người không nhuốm máu của người hành tinh mẹ chúng

tôi, em có biết không?”

“Hai năm trước người ngoài hành tinh các anh đã phát động chiến tranh, khiến mấy vạn loài người trở thành Zombie!” Trình Thanh Lam cả giận nói.

“Vậy sao?” Đôi mắt đen nhánh của Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào cô, “Chúng tôi phát động chiến tranh? Vô số người của hành tinh mẹ bị cái đám gọi là

nhà khoa học bí mật giải phẫu, nghiên cứu mối quan hệ giữa người của

hành tinh mẹ và vật chất tinh nguyên. Nếu như không phản kháng, bây giờ

tôi đã là cái xác khô cuối cùng nằm trong phòng thí nghiệm.”

Trình Thanh Lam bàng hoàng sửng sốt.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô không thể phản bác chất vấn thêm nữa. Người trước mặt này có lẽ là hoàng tộc cuối cùng của hành tinh Hackley. Anh

đã ẩn mình ở vùng đất chết mấy năm, làm bạn với động vật, cũng vì sợ bị

nhận ra thân phận? Cuối cùng anh lại nghiên cứu sáng tạo ra cách khống

chế Zombie, như vậy chắc hẳn anh sẽ quyết đánh đến cùng, một mất một còn.

Song, hai ngàn chiến sĩ đã này đã tựa như anh em tay chân của cô. . . . . . Lập trường bất đồng khiến cô rối bời.

Giọng nói của Trình Thanh Lam đã bình tĩnh lại: “Nếu thật sự là như vậy, tôi

cũng không còn lý do gì để hận anh nữa. Thế nhưng hai ngàn tính mạng đó

vẫn là anh em của tôi . . . . . . Anh hãy thả tôi đi, tôi cũng không

muốn chúng ta trở thành kẻ thù thực sự. Chỉ cần tìm được Diệp Diễm, tôi

có thể khuyên anh ấy không nhúng tay vào cuộc chiến giữa anh và Nam

Thành nữa.”

Đinh Nhất chưa bao giờ ép buộc cô. Bây giờ mặc dù anh tràn đầy tức giận và

thù hận, nhưng anh vẫn đối xử với cô rất dịu dàng. . . . . . Thậm chí cô còn nhớ ánh mắt của anh sau khi bị cô đánh ngày đó, vẻ dịu dàng ấy không phải giả. Cô chỉ có thể hy vọng rằng anh có thể buông tha cô.

Vậy mà Đinh Nhất không trả lời. Anh bình tĩnh trở lại, vẻ mặt tức giận vừa

nãy biến mất tăm. Bàn tay chợt siết chặt nơi mềm mại trước ngực cô,

khiến cô khẽ kêu lên.

Bàn tay còn lại chợt tiền vào trong vạt áo sơ mi, chạm tới dải đất mềm mại

anh chưa từng có cơ hội tiếp cận đó. Mà thân thể trắng nõn bỗng run lên: “Đinh Nhất! Dừng tay!”

Song, người bên trên lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng gọi tôi là Đinh Nhất nữa.”

Ngón tay thon dài thô ráp tiến vào chậm rãi, lại xoa nắn vừa chậm vừa mạnh.

Cho dù cô có chống cự nhưng với kỹ thuật vô cùng thành thạo của anh, cô

không thể không ướt át.

Một tay chậm rãi vuốt ve, tay kia nhẹ nhàng vạch vạt áo sơ mi ra. Đường nét trắng như tuyết bao quanh nơi mượt mà bí ẩn, rốt cuộc cũng hiện rõ. Thân thể của Trình Thanh Lam không ngừng run rẩy, nhưng cũng càng thêm cứng ngắc lạnh lẽo.

“Tôi là hoàng tử thứ bảy của hành tinh mẹ, Gebhuza.” Đinh Nhất ngồi ở mép

giường, dây kim loại buộc tay chân cô theo góc độ rất tốt, anh hoàn toàn không cần tách hai chân cô ra cũng có thể. . . . . .

Anh cởi áo của mình ra, nhìn cô gái chỉ còn ít vải che thân trên giường.

Anh ném áo sơ mi của mình xuống đất, để lộ lồng ngực cường tráng màu mạch.

Người phía dưới man