
h khủng.
“Cô làm gì?!” Anh hét lớn một tiếng, gần như khiến tôi thủng màng nhĩ. Nước mắt lập tức trào ra, tôi cũng dùng âm lượng tương tự quát: “Anh dám
động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Tôi sẽ không để yên cho anh
đâu.”
Tôi còn chưa nói xong, người đàn ông biến thái đã vươn tay ra nhanh nhẹn
túm chặt lấy hai tay tôi, mà hai chân anh cũng kẹp chặt lấy cú đá của
tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình bị anh dùng tư thế cực kì mờ ám ôm
vào ngực, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Báo cảnh sát? Tôi
chính là cảnh sát!”
Xong rồi! Nước mắt làm mơ hồ hai mắt của tôi, người đàn ông biến thái này đã bắt đầu tự cho mình là cảnh sát rồi! Tôi vội nói: “Tôi không phải kẻ
trộm, anh thả tôi ra!” Đáng chết! Sao lúc này không có ai đi ngang qua
vậy?
Không ngờ người đàn ông biến thái này lại nở nụ cười, dừng một chút lại nói: “Cô có quan hệ gì với người đàn ông kia?”
“Người nào. . . Người đàn ông nào?” Anh coi tôi thành bạn gái phản bội của anh sao? Rất nhiều biến thái đều như vậy! Tôi lập tức bổ sung thêm: “Cuộc
sống của tôi rất quy tắc!”
Người đàn ông biến thái vừa cười vừa nói: “. . . Người đàn ông vừa nói chuyện với cô trong Starbucks —— Lý Minh.” Ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh
lẽo. Giống như —— giống ánh mắt nhìn thấy người yêu ngoại tình. . .
Nhưng tôi đâu có quen người đàn ông biến thái này . . . .
“Anh ta? Tôi chỉ đi xem mắt với anh ta tôi!” Trong đầu bỗng nhiên lóe lên
một ý nghĩ, tôi mở to mắt, kích động nói, “Anh thích anh ta à? Tôi có
thể rời đi! Anh đừng hại tôi! Tôi cam đoan! Hôm nay là lần đầu tiên tôi
gặp anh ta, anh ta còn chưa động lòng với tôi đâu!” Trong lòng tôi thầm ai oán, thế giới này thật nhiều đồng tính! Sao tôi đi xem mắt thôi mà
cũng đụng phải một đôi? Hơn nữa có một người trong đó còn là biến thái!
Có phải do tôi nhìn nhầm không? Dường như khóe miệng người đàn ông biến
thái trước mắt này run lên một cái, rồi buông tôi ra, sắc mặt rất cổ
quái nhìn tôi.
Tay chân tôi được tự do nhưng tôi cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ cùng sức lực của anh hơn xa cho tôi. Nhưng hình như cảm xúc của
anh ta trở lại bình thường rồi thì phải? Trong lòng đang vui vẻ, thì lại phát hiện anh chậm rãi cho tay vào trong ngực tìm kiếm.
Bởi vì la hét quá nhiều nên cổ họng tôi đã hơi rát, nhưng động tác của anh bây giờ—— rất giống đang rút súng.
“Anh. . . anh đừng có làm bừa! Giết tôi cũng vô dụng!” Tôi không biết mình
lấy đâu ra dũng khí đột nhiên túm chặt lấy tay anh ta, anh ta hiển nhiên bị hành động dũng cảm đột xuất của tôi dọa ngã, tay vẫn đặt trong ngực. .
“Anh ta mới là đối tượng xem mắt của cô—— Lý Minh!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam, mang theo vài phần đùa cợt.
Tôi hoảng sợ quay đầu, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, mỉm cười đứng đằng sau tôi.
Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi mừng rỡ, tự động xem nhẹ lời của cảnh sát đại
ca, rút tay về như lấy được đại xá. Khi tôi đang định chạy về phía cảnh
sát đại ca, thì lại thấy người đàn ông biến thái đã rút ra một vật từ
trong ngực .
Tôi đứng bất động tại chỗ như bị sét đánh!
Vật đó rõ ràng là một cái phù hiệu cảnh sát, bên trên viết một cái tên màu lam đậm: Lý Minh. .
“Anh ta là Lý Minh, là đối tượng xem mắt của cô!” Cảnh sát phía sau lại khẳng định nói.
Tôi khó hiểu! Người đàn ông biến thái trước mặt là đối tượng xem mắt của
tôi? Vậy anh chàng Lý Minh đẹp trai ở Starbucks vừa rồi là ai?
Không! Không thể nào! Người đàn ông biến thái trước mặt này không thể nào là
người mà bà Vương “duyệt qua trăm người” nhận định là đối tượng kết hôn
tốt nhất, không phải ‘người trong số mệnh’ của tôi!
“Ôn Tinh tiểu thư, bây giờ cô đã tin chúng tôi là cảnh sát chưa?” Người đàn ông biến thái trước mặt —— à, cũng chính là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông” – Lý Minh ngồi đối diện tôi, hai tay ôm ngực nhìn tôi.
“Tin rồi, tin rồi!” Đầu tôi sắp chạm đến mặt bàn mất rồi. Tôi dám thề, từ nhỏ đến lớn chưa từng xấu hổ như vậy!
Thì ra Lý Minh thật sự là cảnh sát, còn là đại đội trưởng “Sở cảnh sát
Thành Đông”, mà cảnh sát trẻ tuổi lúc trước là cấp dưới của anh —— Đổng
Vĩ. Lúc trước tôi cứ nghĩ số lượng biến thái từ một tăng thành hai chứ.
Mà hai người bọn họ gần như phải trói tôi lôi về sở bởi vì suốt đường
tôi liều mạng đánh,cắn, dù bọn họ nói gì cũng không nghe! Đến khi tôi
nhìn thấy tấm bảng viết năm chữ “Sở cảnh sát Thành Đông” mới chính thức
choáng váng. Mà lúc này cánh tay Lý Minh đã có thêm vài miệng vết thương mới.
Đương nhiên Đổng Vĩ nói Lý Minh là đối tượng xem mắt của tôi chỉ là đùa thôi. Nhưng tôi rất xấu hổ! Lại dám coi cảnh sát đại nhân, công an đại ca là
biến thái mà K một trận!
Chẳng qua tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn! Bởi vì tôi nhất quyết nhận định anh
là người xấu là do khuôn mặt khủng bố của anh. Vậy chắc hẳn anh thường
xuyên vì vậy mà bị người ta hiểu lầm!
Vết thương đó nhất định là do xả thân cứu người mà tạo thành! Tôi áy náy ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt bình thản của anh.
Lúc này, Đổng Vĩ đứng bên lại trêu ghẹo nói: “Lão đại, l