Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 8.5.00/10/389 lượt.

em socola,

bỗng nhiên nhỏ ngẩng đầu lên hỏi nó:

- Bà với Chấn Phong dạo này sao rồi?

- Sao là sao? Thì vẫn bình thường thôi, còn bà thì sao?

- Cũng vậy thôi à, hihi

- Ừ, mà Giao Châu nè, nếu mà Gia Long có một đứa em gái, không phải là em gái ruột nha, vô cùng thân thiết với nhau thì bà nghĩ sao? Ví dụ thôi

nha.

- Ưhm, tui sẽ xử con nhỏ đó – nhỏ cười toe.

- Tui hỏi nghiêm túc đó – Nó nghiêm mặt.

- Tui đùa chút cho vui mà, nếu là tui, tui sẽ nói thẳng với Gia Long là tui không thích, mà sao bà hỏi vậy?

- Vì Chấn Phong cũng có một cô em gái như vậy đó, cô ấy có vẻ rất tốt,

rất đáng yêu nhưng tui lại thấy hơi khó chịu khi thấy họ gần gũi, có lẽ

tui ích kỉ quá bà ha? – Nó cười buồn.

- Bà điên à – Nhỏ búng vào

đầu nó – Sao lại ích kỉ chứ? Chuyện đó là bình thường mà, nếu là tui,

tui cũng vậy thôi. Mà bà tính làm gì?

Nó lấy tay xoa xoa trán, cười buồn:

- Chắc tui sẽ từ từ theo dõi, nếu thấy cô ấy quá thân thiết với Phong thì tui sẽ nói chuyện với anh ấy.

- Bà điên à? Không được, phản đối, bà cần phải nói ngay, con trai là chúa lăng nhăng, coi chừng bị cướp người yêu hồi nào không hay đó!!!!!!

- Nhưng tui muốn tin anh ấy – Nó cười với nhỏ – Bà đừng lo, tui biết mình đang làm gì mà.

Biết tính nó đã quyết thì không thay đổi được, nhỏ hậm hực nói:

- Tuỳ bà thôi, nhưng nếu có chuyện gì thì phải nói cho tui biết đó.

- Ừ, tui biết rồi, mà bà không được nói chuyện này với ai đó, kể cả Gia Long, hứa với tui đi!!!!!!

- Ừ, tui hứa mà, không lẽ tui nhiều chuyện lắm sao?

- Bà đâu có nhiều chuyện – Nó cười cười – Mà là cực kì nhiều chuyện.

Nói xong, nó nhăn răng ra cười, nhỏ quê độ, cúi xuống ăn kem, không nói

thêm lời nào. Nó cũng ngưng cười rồi cúi xuống ăn, trong lòng vẫn còn

hơi vướng bận chuyện của Tuyết Lan.

Tại biệt thự nhà họ Vũ…………………….

- Tuyết Lan, mày mới nói gì cơ? – Tiếng Trang Linh hét lên trong điện thoại.

- Tao nói là tao sẽ xử con nhỏ đó, mày điếc à? – Tuyết Lan bực bội

- Mày có điên không? Coi chừng phạm pháp đó.

- Không có đâu mà mày lo, thế lực của ông già nhà tao dư sức bưng bít mà, với lại nếu có chuyện gì cũng không tới lượt tao hưởng đâu – Tuyết Lan

cười đểu.

- Mà mày tính làm gì?

- Tao sẽ cho người lái xe đụng nó, giống như một vụ tai nạn vậy.

- Tại sao chứ? Vì một người con trai ư? Đáng không hả Lan, mày nên suy nghĩ kĩ đi.

- Mày im đi, sao lại không đáng? Mày biết tao yêu anh Phong bao lâu rồi không? Con nhỏ đó lấy quyền gì mà cướp anh ấy của tao?

- Mày thật là……..họ yêu nhau là chuyện của họ, mày không mừng thì thôi sao lại làm vậy chứ?

- Mày im đi, tao đã quyết rồi, không ai được cướp Phong của tao, mày đừng có mà bép xép đó.

- Tao biết rồi, tuỳ mày thôi, tao không có ý kiến.

Nói rồi, Trang Linh tắt máy, cô thở dài mệt mỏi, đã 5 năm rồi, cô và Tuyết

Lan trở thành bạn thân đã ngần ấy năm, là người hiểu rõ Tuyết Lan nhất

và là người duy nhất biết được những việc làm ghê tởm của Tuyết Lan. Đã

nhiều lúc cô muốn dứt bỏ mọi thứ, không muốn dính dáng gì tới Tuyết Lan

nữa nhưng chưa bao giờ cô làm được những việc đó. . Cô thở dài, chắp tay lại thầm cầu nguyện:

- Xin Chúa hãy che chở cho người con gái tội nghiệp ấy, cho dù có phải hy sinh mạng sống của con, xin hãy giúp con.

Nói rồi, cô mở mắt ra, cười buồn cho chính mình. Còn Tuyết Lan, sau cuộc

nói chuyện với Trang Linh, cô ta lấy điện thoại gọi cho một người nào

đó, bắt đầu tiến hành thoả thuận và lên kế hoạch để “xử” nó.

Lúc này, nó và nhỏ vẫn đang tung tăng trên phố, cười đùa vui vẻ với nhau. Hai đứa đi chơi tới gần 10 giờ tối mới chịu về nhà.

Vừa mở cửa bước vào nhà, nó đã thấy hắn đứng thù lù trước cửa với gương mặt quá ư là hình sự. Nó cười giả lả:

- Anh…..Anh đứng đây làm gì vậy? Ăn cơm gì chưa?

- Cũng còn nhớ tới anh nữa hả? Tưởng em đi chơi vui quá quên anh rồi chứ – Hắn buộc tội.

- Đâu có đâu, hihi, anh ăn gì chưa? – Nó toát mồ hôi hột nhưng vẫn cố nở nụ cười.

- Chưa, đâu ai nấu gì đâu mà ăn – Hắn dỗi

- Vậy em đi nấu mì nha, anh đợi em một chút – Vừa chớp được thời cơ, nó vội lao vào bếp.

Hắn ngồi xuống bàn nhìn nó, hần như ngày nào hắn cũng nhìn nó nấu nướng,

hắn chưa bao giờ thấy chán khi nhìn nó cả. Khi nấu ăn, ở nó toát ra một

vẻ đẹp rất đáng yêu, cứ lăng xăng bên cạnh bếp, vẻ mặt thì đủ kiểu,

nhiều lúc trông mắc cười không chịu được . Nếu trước khi gặp nó, có ai hỏi hắn về chuyện lấy vợ thì có chặt đầu

hắn xuống hắn cũng không thèm, vậy mà bây giờ, hắn lại mong thời gian

trôi qua thật nhanh để danh chính môn thuận rước nó về nhà.

- Làm gì mà anh nhìn em chăm chăm vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi.

- Tại anh thấy em đáng yêu – Hắn đứng dậy, tiến đến gần nó và ôm lấy nó – Vợ anh lúc nào cũng đáng yêu hết.

- Anh kì quá, có cưới đâu mà cứ vợ hoài – Nó đỏ mặt

- Trước sau gì thì em cũng là vợ anh mà, bây giờ gọi trước đâu có sao đâu – Hắn hôn lên tóc nó – Vợ yêu.

- Aaaaaaa – Nó hất tay hắn ra – Mì chín rồi, lấy cho em cái tô đi, đũa nữa.

Hắn thở dài, ngao ngán nói:

- Em cũng biết làm mất không khí ghê ha?

Nói rồi, hắn đi lấy tô cho nó, hắn cẩn thận múc mì ra rồi bày lên bàn:

- Nè, anh


Polaroid