Polaroid
Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324133

Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.

ưng cụ thể thì anh không rõ, cũng

không tiện hỏi nó, rót thêm rượu vào ly, anh giơ lên:

- Chúng ta uống cạn nào.

- Vâng.

Nó đưa ngay lên miệng uống, ít ra nó muốn quên đi những chuyện này. Ăn

xong món súp, nó đem chè tổ yến ra, hai người cứ vừa ăn vừa uống rượu.

Thoáng chốc, 3 chai rượu đã hết sạch. Vốn thường đi theo ông John làm

việc nên 3 chai rượu với anh chẳng là gì cả, hơn nữa, anh vốn không mua

rượu mạnh nên uống 3 chai chỉ như nước lã mà thôi. Nhưng còn nó thì

khác, vốn ít uống rượu, tửu lượng của nó khá yếu, anh dám chắc là nó đã

bắt đầy say.Eric nhìn nó lo lắng nói:

- May này, em say rồi đấy, chúng ta đừng uống nữa.

- Em không say đâu, chúng ta uống tiếp đi – Nó cười tươi, mở thêm một chai rượu nữa – Nào, chúng ta uống tiếp.

Nói rồi, nó uống cạn ly rượu vừa rót rồi lại rót tiếp một ly nữa, đưa lên uống tiếp. Uống xong, nó bắt đầu cười phá lên:

- Ai cần hắn ở nhà ăn cùng em chứ? Anh nói có đúng không?

- Ừ, đúng vậy, em đừng uống nữa May à – Eric dịu dàng nói – Em say lắm rồi đó.

- Em không say mà, để em uống.

Nó nói, cầm ly rượu lên uống cạn. Đặt ly rượu xuống, nó tựa đầu lên tay mình, nước mắt bắt đầu tuôn ra:

- Đúng vậy, ai mà cần hắn chứ? Hắn chẳng là gì cả, hắn đi ăn với ai, em mặc kệ, hahaha

Eric im lặng, không biết nói gì. Nó lại tiếp, nước mắt tiếp tục tuôn trào:

- Anh có thấy em là một con nhỏ ích kỉ không? – Nó cười – Làm gì có ai đi ghen với em gái của người ta đúng không? Em đúng là một đứa ích kỉ mà.

Nó nấc lên từng tiếng, mọi thứ trước đây nó kiềm nén đang dần vỡ oà ra, nó khóc một cách đau đớn:

- Anh có biết không? Em đã gửi cho anh ấy một tin nhắn bảo rằng đang đợi ở nhà. Tại sao anh ấy biết em đợi ở nhà rồi mà không báo cho em một

tiếng, rồi để lúc báo lại là để nói đang chuẩn bị đi ăn với Tuyết Lan?

Tại sao? Anh nói cho em biết đi, có phải em đã quá ích kỉ không? Nếu

đúng như vậy, anh hãy mắng cho em tỉnh lại đi.

Nó buồn bã nói, nước mắt giàn giụa trên mặt. Eric rời khỏi chỗ ngồi, dịu dàng ôm nó vào lòng:

- Không, em không hề sai, đó là chuyện bình thường mà, em đừng buồn nữa,

nhìn em như thế này anh đau lòng lắm. Em là một cô gái tốt, em chân

thật, không giả dối, mọi người ai cũng nhìn thấy mà, em không ích kỉ đâu – Anh dịu dàng nói.

Nó ôm chặt lấy Eric, vùi đầu vào ngực anh mà

khóc. Anh dịu dàng ôm chặt nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc của nó. Nó

khóc rất lâu, khóc rất nhiều, nước mắt thấm ướt đẫm một mảng lớn trên

chiếc áo sơ mi trắng của Eric. Rồi tiếng nấc của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Biết nó đã ngủ, Eric dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn

vương trên mi nó rồi bế nó lên lầu, dịu dàng nói:

- Anh sẽ giúp em làm rõ chuyện này.

Dừng bước trước phòng nó, anh đẩy cửa bước vào, cảm thấy hơi ngại vì tự vào phòng nó nhưng cũng

không đành để nó ngủ ở dưới phòng khách. Đặt nó lên giường, Eric đắp

chăn cho nó rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại. Hắn lấy tay lau đi giọt nước mắt của nó, thở dài. Hắn cảm thấy đau và có lỗi với nó nhiều lắm, hèn gì khi hắn gọi báo, giọng nó có vẻ hơi kì lạ. Nhưng thật sự, hắn không hề nhận được bất kì tin nhắn nào từ nó, hắn

cảm thấy rất lạ bởi vì lúc nào hắn cũng đem điện thoại bên mình cơ mà,

chỉ có duy nhất lúc nãy là bỏ quên trong phòng thôi.

- Không lẽ là Tuyết Lan? Nhưng tại sao con bé lại làm như vậy chứ? – Hắn nhíu mày lại – không được, mình phải hỏi rõ chuyện này.

Nghĩ là làm, hắn gọi cho Tuyết Lan nhưng không liên lạc được, hắn bỏ điện

thoại qua một bên rồi đi tắm. Sau đó hắn qua phòng nó và nhẹ nhàng leo

lên giường để không đánh thức nó. Hắn ôm lấy nó vào lòng và nhanh chóng

chìm vào giấc ngủ.

Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ…………………..

- Hahahaha, nghĩ tới cái cảnh cô ta ngồi ở nhà chờ đợi mỏi mòn, tao thấy

vui thật đó – Tuyết Lan cười vui vẻ – Tao sẽ cho nó biết, nó chẳng là gì với anh Phong cả, anh Phong chỉ có thể là của tao.

- Mày không sợ anh Phong phát hiện ra sao? – Trang Linh thở dài – Dù gì cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh Phong mà.

- Mày im đi – Tuyết Lan rít lên – Chỉ có tao mới có tư cách làm vợ của

anh Phong thôi, con nhỏ đó chỉ là thứ thay thế, tao nhất quyết không tha cho nó đâu.

- Tao chỉ cảnh báo mày vậy thôi, tuỳ mày quyết định, thôi, nãy giờ nói cũng khá lâu rồi, tao ngủ trước đây, sáng mai tao

phải đi làm thêm.

- Ừ, mày ngủ đi, đừng có bép xép với ai đó – Tuyết Lan đe doạ.

- Tao biết – Trang Linh thở dài, nói nhanh rồi tắt máy.

Trang Linh khẽ thở dài, cô cảm thấy kinh tởm chính con người của cô, tuy cô

không dính dáng đến những việc Tuyết Lan đã làm nhưng cô đều biết. Nói

cách khác, cô chính là nhân chứng sống, chỉ cần cô tố cáo, Tuyết Lan

chắc chắn sẽ bị bắt nhưng cô không thể. Dù gì chính Tuyết Lan cũng đã

cứu sống cô, làm vậy chẳng khác gì là lấy oán trả ơn mà cô không phải là một con người vong ân bội nghĩa.

Mải suy nghĩ, Trang Linh không

tài nào ngủ được, cô bật dậy khỏi giường và đi ra ngoài. Không khí lành

lạnh của đêm khuya khiến đầu óc cô nhẹ nhàng hơn. Đang rảo bước trên con phố, đột nhiên có tiếng nói phát ra từ sau lưng cô:

- Này cô em, có mu