
nhỏ đối với cô yêu quý cực kỳ.
Trong bốn gia đình của chị em nhà Vương Tứ Nhi chỉ còn mỗi Đỗ Lôi Lôi là chưa kết hôn, nên đối với việc hai bên thông gia gặp gỡ nhau cũng rất coi trọng, hơn nữa bên nhà trai mọi điều kiện đều xuất sắc cả. Kể từ khi Điền Mật
Nhi gả vào cho Triệu gia, thì những cô gái chưa lập gia đình ở trong họ
đều thầm nhủ trong lòng phải gả cho gia đình điều kiện tốt, đều là thân
thích, nhưng nếu so với nhau mà quá kém thì cũng không muốn liên lạc.
Hai cô con gái của hai dì lớn đều gả cho người phú hộ ở trong thôn, Đỗ Lôi
Lôi lại không nhìn trúng ai, sau đó lại học lên mấy năm, dáng dấp lại
xinh đẹp nên muốn gả cho người ở ngoài thôn. Cộng thêm tính tình hoạt
bát, rất được lòng của lãnh đạo ở sở y tế, liền thu xếp đối tượng này
cho cô. Hai người vừa gặp cũng thật hài lòng, sau khi tìm hiểu một chút
liền quyết định cho hai bên thông gia gặp nhau.
Dáng người bên
nhà trai cũng không tệ, lịch sự không cao không lùn nhìn maảnh mai cân
xứng, trên mặt có đeo kính gọng vàng, khóe miệng luôn nhếch lên, lúc nào cũng tươi cười nhìn rất tao nhã lịch sự. Cha mẹ đều thuộc giới tri
thức, một nhà ba người bọn họ đều đeo kính cả. Mặc dù nhà của dì Ba là
nhà ngói đỏ ba gian vẫn còn mới nhưng dù sao cũng là ở nông thôn, vậy mà người ta cũng rất điềm đạm không hề tỏ ra khó chịu.
Vừa mới gặp
mặt, bên phía nhà gái vô cùng hài lòng, nhưng Điền Mật Nhi có chút khúc
mắc ở trong lòng, đối với những người đeo kính vẫn có một chút thành
kiến. Có câu nói như thế này: “ Lịch sự hay bại hoại, ai biết được dưới
tấm kính kia che dấu cái gì”.
Là một người đã kết hôn, khách đến
thì không thể không ngồi tiếp, vì vậy liền đi vào trong nhà tiếp chuyện
với bên thông gia. Tên bạn trai của Đỗ Lôi Lôi là Dương Dương, mẹ của
Dương Dương hình như rất có hứng thú với Điền Mật Nhi, vừa thấy cô ngồi
vào liền tươi cười chủ động nói chuyện với cô.
"Đây chính là con gái của dì Tư phải không?" Mặc dù hỏi Vương Tam Nhi, nhưng trong giọng nói lại rất khẳng định.
"Xem một chút, chị em nhà bà thông gia sinh được toàn những người xinh đẹp
thanh tú, dáng vẻ của Lôi Lôi cũng đủ để cho tôi thích rồi, nhưng cô gái này hình như còn hơn một chút." Người ta khen con nhà mình tất cả mọi
người ai nấy cũng đều khiêm tốn, tuy nhiên hình như có chút lệch chủ đề
rồi.
"Năm ngoái đi họp ở tỉnh, dì còn phải báo cáo với trưởng
phòng Triệu đấy, hiện tại trưởng phòng Triệu có khỏe không? Nghe nói anh trai của cháu muốn xây dựng một mô hình nuôi trồng thủy sản ở thôn mình có phải không? Còn muốn đem nhà máy xây tới đây nữa?"
Lần này
tất cả mọi người đều đã hiểu ra, đã nói người ta điều kiện tốt như vậy
tại sao lại muốn kết thân với nhà mình, chắc là vì nhắm vào mối quan hệ
này! Nhưng có thể mang lại thể diện cho họ hàng thân thích của mình thì
Điền Mật Nhi cảm thấy chuyện này cũng không có gì . Nếu người ta đã
hướng về điểm này, thì cô thế nào cũng phải làm đủ tư thái, vì chị Ba
tranh thủ thêm chút địa vị ở nhà chồng.
"Sức khỏe của cha chồng
cháu cũng không tệ, cảm ơn dì đã quan tâm, bao giờ về cháu sẽ chuyển
lời hỏi thăm của dì đến cha cháu! Về chuyện xây dựng nhà máy thì anh
cháu quả thật cũng có ý định này, bọn cháu sinh ra và lớn lên ở đây,
hiện tại có năng lực, muốn hồi báo quê mình một chút."
Nói chuyện dong dài ngoài đề nên bây giờ liền nói đến đại sự, do tay ai thúc đẩy
cảm thấy rất có thành tích, phía trên có người nói đôi lời có lợi, thăng liền ba cấp chắc cũng không khó khăn gì. Dương gia có thể đồng ý hôn sự này, chắc là coi trọng điểm này, nếu không con gái tốt khắp nơi đều có, sao phải tìm con dâu có xuất thân từ nông thôn.
Đỗ Lôi Lôi cảm
thấy có chút lúng túng, cảm thấy rớt giá trước mặt chị em họ của mình,
mặc dù biết rõ nhờ vào người ta mới có được thể diện, nhưng thế này là
rõ rành rành bị người ta gạt ra ngoài sự việc rồi. Nhưng mọi người ở đó
mỗi người có suy nghĩ riêng không hề giống nhau, đều là chị em họ hàng
ruột thịt cả, con cháu có tiền đồ thì bậc trưởng bối như họ cũng cảm
thấy vinh dự.
Vương Tam Nhi nói: "Hai đứa cháu ngoại này từ nhỏ
đã thông minh, nhìn xem hiện tại tiền đồ đang vô cùng rộng mở! Điền Dã
đã nói khu nuôi trồng thủy sản này đều có phần của chúng tôi, hai ngày
trước còn mang theo kỹ thuật viên đến xem thực trạng ở các thôn lân cận, không phí công từ nhỏ đã yêu thương nó, bây giờ cũng được nhờ rồi. Sau
khi Lôi Lôi nhà chúng tôi kết hôn cũng không có ý định để cho nó làm ở
chỗ cũ nữa, mà về nhà làm quản lý nhà máy, nhà tôi cũng chỉ có một con
gái, về sau tất cả đều là của vợ chồng chúng nó chứ còn ai vào đây
nữa!"
Vương Tam Nhi rất phấn khởi nói một hơi, Đỗ Lôi Lôi cau mày kêu một tiếng ‘ Mẹ ’. Thật là, cũng không phải là con ruột của bà, cha
mẹ người ta đều ngồi bên cạnh cả, mẹ cô cần gì phải giương nanh múa vuốt như thế.
Điền Đại Hà lên tiếng nói: "Con gái lớn như vậy rồi, lại còn xấu hổ như vậy."
Các bậc trưởng bối liền cười ha ha, cũng không tra cứu nữa! Tổng thể mà nói hai bên thông gia gặp nhau lần này thật hài lòng và vui vẻ, cũng đem
chuyện đại sự bàn