
ầu của người tổ chức tiệc tôi mặc một chiếc váy trắng dài.
Tiệc tan, khi tôi đứng dậy đi qua đám đông về phía phòng thay đồ thì Nguyên Bảo đột nhiên đi theo sau tôi, còn đi rất gần. Tôi chẳng biết anh ta là nhân vật nổi tiếng ở trường, cứ nghĩ là một tên biến thái định chọc ghẹo nên bỏ chạy. Người dự tiệc hôm ấy đều là vip, nếu có chuyện không hay xảy ra thì chắc chắn sẽ chẳng có ai bênh vực tôi.
Vì đi giày cao gót nên tôi không chạy nhanh được, còn anh ta lại cố đuổi theo. Chạy được một đoạn thì gót giày bị gãy làm tôi trẹo chân, ngã lăn ra hành lang. Tôi vừa đau vừa sợ, thiếu chút nữa là hét kêu cứu.
Nguyên Bảo bất ngờ cởi luôn áo vest dài bên ngoài khoác cho tôi. Hành động này y như trong tiểu thuyết. Nếu không phải đang bị cái chân đau hành hạ thì chắc tôi đã tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn hoa bay đầy trời.
Tôi không hiểu anh ta có ý gì nên chỉ có thể im lặng nhìn anh ta.
- Cô à, tôi không có ý xấu, váy của cô… ừm…-Anh ta có vẻ lúng túng. –Nó…bị bẩn.
Bị bẩn? Người này ga lăng vậy sao, chỉ vì váy của tôi bị bẩn nên đuổi theo cho tôi mượn áo khoác, cũng thừa hơi quá!
Gương mặt Nguyên Bảo hơi đỏ lên, hình như anh ta đang ngại.
Tôi đột nhiên nhẩm tính trong đầu, hôm nay đến ngày “đèn đỏ”. Thường chu kỳ của tôi rất chuẩn, ít bị lệch ngày. Cái váy tôi mặc còn máu trắng nữa, lẽ nào…
Vào nhà vệ sinh kiểm tra, tôi “đến ngày” thật. Xấu hổ chết mất! Thì ra anh ta đi theo tôi vì muốn che sau lưng hộ tôi, còn tôi lại tưởng người ta là tên biến thái.
Nói chung thì nếu chỉ tóm lược câu chuyện, hoàn cảnh gặp gỡ của chúng tôi khá giống Cô bé Lọ Lem, tất nhiên là tôi có thê thảm hơn Lọ Lem một chút. Lọ Lem bỏ chạy vì hết giờ rồi quên chiếc giày thuỷ tinh, nhờ đó mà hoàng tử tìm được nàng. Còn tôi chạy vì tưởng nhầm hoàng tử là tên biến thái, tôi không mất giày mà bị gãy gót rồi trẹo chân. Tệ nhất, tôi đã rơi vào tình huống quá mất mặt mà trong truyện cổ tích sẽ không bao giờ có!
Sau này gặp lại ở trường đại học Nguyên Bảo chủ động theo đuổi tôi. Anh ta không giống mấy gã công tử nhà giàu hở chút là đem quà cáp hoa hoét ra để lấy lòng, cũng không nói ba lăng nhăng mấy thứ chuyện trên trời dưới bể hay làm mấy trò lố để gây chú ý.
Anh ta giúp đỡ tôi tìm tài liệu, làm bài tập, tìm việc làm thêm, mỗi ngày đều quan tâm tôi một cách nghiêm túc, không phải kiểu tán tỉnh chơi bời. Tôi quả thật đã bị cảm động.
Sau khi tôi và Nguyên Bảo thành một cặp thì Hoàng Nam giống y sao chổi từ trên trời rơi xuống. Phải nói là nếu tôi và Nguyên Bảo là nam nữ chính trong ngôn tình thì Hoàng Nam xứng đáng giành vai diễn xuất sắc cho nam phụ.
Hoàng Nam theo đuổi tôi quyết liệt, ngày nào cũng tặng hoa, quà cáp đắt tiền, bày tỏ tình cảm vô cùng mãnh liệt, chỉ thiếu nước dắt tôi đi đăng ký kết hôn (mà tôi tin là anh ta dám thế lắm).
So với một Nguyên Bảo trầm tính thì Hoàng Nam sôi nổi và có phần đanh đá, nhưng phải thừa nhận Hoàng Nam là người rất thú vị (trước khi anh ta bị tôi liệt vào thành phần bị căm ghét tột độ), anh ta nói chuyện có duyên, thu hút, không phải kiểu ba hoa chích choè.
Kiểu người lạnh lùng như tôi thường sẽ phù hợp với những người sôi nổi, bởi vì chúng tôi bổ sung cho nhau rất vừa vặn.
Lại là câu chuyện về Bạch Tuyết, chú lùn và Hoàng tử.
Các chú lùn có thương yêu Bạch Tuyết không?
Có, họ còn giúp đỡ, bảo vệ và cứu sống Bạch Tuyết nhiều lần, nhưng nàng Bạch Tuyết vẫn quyết định đi cùng Hoàng tử.
Thật ra nếu bảy chú lùn không lùn, không hói, không già, chỉ cần có ít nhất hai chú đẹp trai ngang hoàng tử thì tôi đoán hẳn là Bạch Tuyết sẽ phân vân xem phải chọn bên nào. Giả như Hoàng tử là Hoàng Nam còn một trong các chú lùn là Nguyên Bảo thì tôi dám cá nàng Bạch Tuyết phải nghĩ đến khi có thêm vài nếp nhăn mới lựa chọn được.
Nhưng mà rất tiếc, cổ tích luôn là như vậy, lúc nào Hoàng Tử cũng đẹp trai và công chúa thì xinh đẹp, các nhân vật khác chỉ có vai trò làm nền cho nên không thể đẹp được, nếu không sẽ làm lu mờ nhân vật chính.
Tôi kết hôn với Nguyên Bảo, nói thật là tôi chưa từng suy nghĩ sẽ lựa chọn Hoàng Nam. Tôi cũng không hiểu vì sao, có lẽ vì quá khứ từng bị lừa dối khiến tôi đặc biệt nhạy cảm, mà ở Hoàng Nam khi đó tôi đã cảm thấy có cái gì đấy không bình thường. Anh ta làm tôi bất an.
Sự thật đã chứng minh linh cảm của tôi chuẩn xác, tiếc rằng nó chẳng khiến cho quyết định của tôi không rơi vào sai lầm.
Cho dù lựa chọn chú lùn hay hoàng tử thì có gì khác nhau đây? Hai người họ mới là một đôi, còn tôi chỉ là nhân vật phụ đến làm nền.
Trong cổ tích nàng Bạch Tuyết hiền lành và lương thiện, nhưng rất tiếc, tôi là loại người thích hợp làm phù thuỷ hơn là làm công chúa.
Tôi sẽ không lãng phí thời gian chờ đợi một người đàn ông không yêu mình hồi tâm chuyển ý.
Bạn có thể không nhất định phải kết hôn với người bạn yêu, nhưng bạn sẽ không thể sống mãi với người không bao giờ yêu bạn.
Nguyên Bảo im lặng rất lâu mới rời mắt khỏi tờ đơn thuận tình ly hôn, nghiêm túc nhìn tôi.
- Anh không ký!
Tôi cũng đoán anh ta sẽ phản ứng như vậy.
- Tuỳ anh, em sẽ đơn phương xin ly hôn. Anh chờ thông báo củ