Teya Salat
Anh Sẽ Phải Yêu Em

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324625

Bình chọn: 8.00/10/462 lượt.

mặc kệ

cô phản kháng, lôi cô ôm trở về tân phòng trong viện.

Trần Hiểu

Kỳ bị Vệ Hiểu Phong che miệng kéo tới bên cửa sổ tân phòng, ngồi trên bộ bàn ghế sớm đã chuẩn bị tốt, bỗng nhiên cảm thấy, anh họ của Manh Manh

thật sự rất không biết xấu hổ, hơn nữa Vệ Hiểu Phong ngồi ở trên ghế,

còn đem cô kéo vào trong lòng anh, tư thế của hai người nhìn qua ái muội không chịu được, vừa nhìn còn có gian tình.

Trần Hiểu Kỳ vừa

giãy giụa một chút, Vệ Hiểu Phong liền há mồm cắn một ngụm ngay trên lỗ

tai cô, thấp giọng cảnh cáo: "Ngoan một chút cho anh, nếu không thành

thật, anh sẽ hôn em."

Mặt Trần Hiểu Kỳ liền đỏ ửng, đối với kẻ

hỗn đản này, cô đã tự mình lãnh giáo, không như hung hăng cắn cô một

ngụm đâu, cắn cô một ngụm, tối thiểu chỉ đau một chút, nếu anh hôn cô,

thì không phải đau một chút có thể xong việc.

Lòng Trần Hiểu Kỳ

còn sợ hãi kéo kéo cổ áo của mình, ánh mắt Vệ Hiểu Phong lướt qua động

tác nhỏ của cô, khóe miệng vểnh vểnh lên, nha đầu kia vẫn không nhận

mệnh, lúc đầu là do cô trêu chọc anh, nếu đã trêu chọc, muốn chạy nào có chuyện dễ dàng như vậy, nhưng mà Vệ Hiểu Phong cũng không nóng nảy,

chậm rãi dạy dỗ nha đầu kia, hưởng thụ chính là quá trình dạy dỗ này,

anh đã nghiện rồi.

Hiện tại quan trọng nhất là nghe phía tường

bên kia, Vệ Hiểu Phong vô cùng khẳng định, tuy rằng Phùng Ki uống không

ít, nhưng nhất định không say đến mức đến bất tỉnh nhân sự, anh cũng

không tin Phùng Ki thực thành thật, khẳng định sẽ có ý đùa giỡn. Quả

nhiên, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng kẽo kẹt, rầm rì động tĩnh...

Manh Manh vốn cũng nghĩ Phùng Ki đã uống

say, trong lòng có chút tiếc nuối, tiếc nuối qua đi, đem quần áo trên

người Phùng Ki cởi ra, để anh có thể ngủ thoải mái một chút, tay cũng tự nhiên bắt đầu cởi áo cưới của mình.

Phải nói bộ áo cưới này, từ

trong ra ngoài mặc dù không đến mức thực sự nhiều lớp giống như cổ đại,

nhưng mà áo khoát, áo trong, thậm chí cái yếm kim tuyến thêu hoa mẫu đơn bên trong, cũng đầy đủ.

Manh Manh vừa cởi áo trong, bỗng nhiên

một đôi cánh tay kiên cố liền từ sau lưng ôm lấy, xuyên qua cái yếm vòng ở thắt lưng cô, Phùng Ki vốn đang muốn giả bộ trong chốc lát, hưởng thụ một chút cảm giác tiểu nha đầu chiếu cố anh, nhưng ai mà biết tiểu nha

đầu bắt đầu cởi quần áo, từ khe hở nơi đáy mắt anh nhìn qua, liền không

thể dời tầm mắt.

Một thân da thịt của tiểu nha đầu giống như ánh

ngọc, chiếu vào cái yếm đỏ thẫm, tận mắt nhìn thấy, vô cùng hương diễm,

rốt cuộc Phùng Ki nhịn không được, cánh tay liền ôm lấy, nắm vòng eo

mảnh khảnh của Manh Manh, thân mình vừa chuyển liền đem cô đặt dưới

thân...

Manh Manh sợ run một chút, còn chưa nhìn rõ là anh say

thật, hay là giả say, đầu Phùng Ki đã chôn ở trước ngực mãnh liệt ba đào của cô, giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, bắt đầu đùa đỉnh đóa hoa

mẫu đơn bằng kim tuyến trước ngực đang che dấu nhụy hoa...

Nhiệt

độ quen thuộc mang theo mùi rượu nồng đậm thổi quét đến, Manh Manh không tự chủ được bắt đầu sợ run, mà Phùng Ki hiển nhiên không có nhiều tính

nhẫn nại, giống như đứa trẻ cứng đầu, chỉ trêu đùa một lát, liền thẳng

đến chủ đề…

Màn chậm rãi hạ xuống, che khuất đôi nam nữ bên trong gắt gao dây dưa cùng một chỗ, chỉ tiếc tiết tấu kích tình còn chưa chân chính diễn ra, cái giá giường thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, kẽo kẹt kẽo

kẹt răng rắc một tiếng, hoàn toàn sập xuống...

"Phì..." Vệ Hiểu

Phong thật sự không nhịn được mà bật cười, chợt nghe giọng nói nặng nề

muốn giết người của Phùng Ki từ bên trong truyền ra: "Vệ Hiểu Phong..."

Vệ Hiểu Phong đứng lên, cách một lớp cửa sổ không có ý tốt, nói: "Phùng

Ki, đừng nói ông anh vợ này không nói nghĩa khí, bên cửa sổ không phải

còn có cái nhuyễn tháp sao, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng nói không chừng cũng có chút tình thú, cũng không cần cảm tạ tôi, nhớ rõ phải đối xử với

tiểu nha đầu nhà tôi thật tốt." Nói xong xoay người bỏ chạy, còn không

quên thuận tay đem Trần Hiểu Kỳ đang cười muốn sốc hông tiện thể mang

đi... Cho tới bây giờ Trần Hiểu Kỳ cũng không nghĩ tới sẽ đề phòng Vệ Hiểu Phong, bởi vì trong lòng cô, Vệ Hiểu Phong là người tốt thiện lương, tuy rằng

bởi vì anh, chính mình bị Sài Tử Hinh bắt cóc, nhưng đối với đồng chí Vệ Hiểu Phong trọng nghĩa khinh tài, hành vi tích cực giúp quê nhà cô xây

tường tiểu học Hy Vọng, vẫn khiến Trần Hiểu Kỳ cảm động thật sâu.

Cô còn cảm khái với Manh Manh: "Xã hội chủ nghĩa vẫn là tốt nhất, cho dù

là doanh nhân giống như anh họ bạn, vẫn đầy ắp tình người!" Lúc cô cảm

thán, Manh Manh đang uống nước, một ngụm nước vừa hớp vào, còn chưa kịp

nuốt liền hoàn toàn phun hết ra, biểu tình lúc ấy của Manh Manh, thật

lâu về sau Trần Hiểu Kỳ cũng còn nhớ rõ.

Manh Manh mở to cặp mắt

to xinh đẹp người người oán trách, không thể tin trừng mắt nhìn cô,

trong nháy mắt khiến Trần Hiểu Kỳ cảm thấy, chính mình có phải đã biến

thành ET hay không, sau một lúc lâu, còn không thể tin được, hướng cô

chứng thực: "Hiểu Kỳ, bạn xác định bạn đang nói đến anh họ mình, Vệ Hiểu Phong?"

Lúc ấy, ngay cả do dự Trần Hiểu Kỳ