
ạm biệt.” Khi cúp máy, đột nhiên nghe thấy tiếng nói vui vẻ của anh chàng Đỗ Lộc ở đầu dây bên kia: “Chị Lương, có chuyện gì thế?”
Chu Đông Dã sầm mặt, nắm chặt điện thoại, vừa nhấn ga liền lao đi.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ ~ chúc mẹ mỗi năm lại xinh đẹp thêm một chút ~” Chu Đông Dã cười tươi trao quà tặng.
Mẹ Chu Đông Dã sung sướng ôm anh nói: “Ngọc Ninh bảo hôm nay con về sớm, bây giờ mới đến, hóa ra là đi mua quà, ha ha, thật ra con về được là tốt rồi, cần gì mấy thứ này đâu.”
Thấy mẹ cười tươi như hoa, Chu Đông Dã xấu hổ một lúc, cười trừ ôm bà, đáp: “Trong lòng con mẹ là số một, mua quà cho mẹ là tất nhiên.” Bà Chu cười mắng một câu mồm miệng dẻo quẹo, kéo anh ngồi xuống bàn.
Người thân trong nhà hầu như đều đã đến, chỗ nào cũng là người, ồn ào hiếm thấy. Chu Đông Dã cũng cười nói vui vẻ, hỏi han trò chuyện xung quanh, tán gẫu với vài bậc cha chú trên bàn rượu, từ tình hình quốc tế hiện đại đến nếp sống xưa nay, người người nói đến đỏ mặt tía tai, nhưng không khí vô cùng sảng khoái.
Dần dần uống nhiều rượu, trong lòng Chu Đông Dã có tâm sự, ăn không vào, nhưng không hiểu sao uống không say, cho đến khi người vắng dần, mới chịu ngừng lại giúp mẹ thu dọn vài thứ, ra về.
“Uống rượu thì đừng về nữa, làm sao con lái xe được.” Mẹ anh lên tiếng khuyên bảo.
Chu Đông Dã kiên quyết nói phải về có việc, giằng co nửa ngày, bà Chu không còn cách nào, đành nhượng bộ, bảo Lý Ngọc Ninh lái xe đưa anh về.
Vừa ra khỏi nhà, bị gió thổi qua, Chu Đông Dã liền cảm thấy chếnh choáng say.
Lý Ngọc Ninh nhìn cậu họ rõ ràng đã say đến mức đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà vẫn cậy mạnh, kiên quyết không cho cô đỡ bèn cảm thấy buồn cười, thật đúng là tính trẻ con hiếm khi bộc lộ. Bình thường cậu họ rất giỏi giang, ngụy trang bản thân kĩ càng giống như một người hoàn mỹ không có thật, vì thế Lý Ngọc Ninh thấy bộ dáng con ma men như hiện tại còn đáng yêu hơn.
Lý Ngọc Ninh ngoan ngoãn theo đuôi Chu Đông Dã, lúc lên xe thấy anh vẫn lảo đảo, đành giúp đỡ một phen, đẩy anh vào ghế sau. Đóng cửa, lái xe.
Thời gian nửa giờ đi xe lúc nửa đêm có vẻ nhanh hơn bình thường. Chu Đông Dã ngồi trên xe, hoàn toàn không giống một người uống say, gương mặt bình tĩnh, trầm ngâm nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa kính. Chốc lát đã đến dưới lầu.
Điều khiến Lý Ngọc Ninh kinh ngạc là khi xuống xe, Chu Đông Dã đã có thể đi đứng bình thường, còn mỉm cười nói cảm ơn cô. Lý Ngọc Ninh thấy vậy liền từ bỏ ý định đưa anh lên lầu, an tâm mà lái xe đi về.
Nhìn Lý Ngọc Ninh đi xa, Chu Đông Dã kéo gương mặt tươi cười mệt mỏi xuống, vẻ mặt lạnh lùng vào thang máy, đi thẳng lên tầng hai mươi lăm.
Chu Đông Dã đứng trước cửa nhà Hàn Lương thử chìa khóa mở cửa, leng keng leng keng mãi không thôi.
Sau bữa cơm chiều, Hàn Lương tiễn đưa Đỗ Lộc nhiệt tình, hiện tại đang viết bài thuyết trình.
Nghe thấy tiếng động như vậy ngoài cửa, Hàn Lương biết ngay là Chu Đông Dã, thật đúng là đã lâu không thấy. Hàn Lương cười cười, tính toán trong lòng, người này trước mặt quân tử, sau lưng ma men, lần trước đã cảnh báo anh ta rằng sẽ gọi cảnh sát, nhưng xem ra anh ta chẳng nghe lọt tai.
Hàn Lương đi đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên thấy bộ dáng đang say của Chu Đông Dã, còn có vẻ tỉnh táo hơn lúc tỉnh táo thật, đứng thẳng tắp, lựa từng cái chìa khóa rồi thử tra vào ổ, không được lại chọn tiếp, thử tiếp, dù thất bại cũng không hề lộ ra vẻ sốt ruột. Hiếm thấy thật, một con ma men rất kiên nhẫn.
Hàn Lương bĩu môi, đứng bên cửa suy nghĩ, quả thực lại trở về nghề cũ sao? Dựa vào quan hệ hiện tại của mình với anh ta, nếu báo công an thì đúng là không hợp tình hợp lý, nhưng để anh ta đi vào lại rõ là không cam lòng.
“Này, anh đi nhầm cửa rồi, nhà anh ở tầng dưới!” Hàn Lương ở bên này cửa bắt đầu nói chuyện. Quyết định nói rõ phải trái với tên tiểu quỷ tỉnh táo, không chừng có thể lừa anh ta về nhà.
Không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, Chu Đông Dã nghe thấy tiếng nói của cô, đột nhiên bối rối, không đáp lời liền cầm chía khóa vặn lung tung, càng thất bại càng vội vàng, càng vội vàng càng thất bại, cuối cùng, Hàn Lương thấy vẻ mặt của anh như ắp khóc bèn sửng sốt tột độ, trời ạ, sao có thể để một chàng trai đứng khóc trước cửa nhà mình chứ?
Trong chốc lát liền mở cửa ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, Chu Đông Dã nhào tới ôm lấy cô. Hàn Lương vừa lảo đảo vừa đóng cửa, kéo Chu Đông Dã đang ôm mình vào phòng khách, ngồi trên sô pha.
Ngồi thở vài hơi, Hàn Lương mới phát hiện hôm nay người này không bình thường lắm. Chưa kể đến việc ôm mình không buông, bây giờ còn hơi hơi run, giống như đang khóc. Hàn Lương dùng sức muốn tách anh rời khỏi người mình, nhìn xem có phải khóc thật hay không, nhưng anh vẫn ôm chặt không chịu thả. Cô hết cách, đành phải mặc anh cứ ôm như vậy, vùi đầu vào bả vai của chính mình.
Hàn Lương vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của Chu Đông Dã, hỏi: “Sao thế?”
Chu Đông Dã nghe vậy liền ôm chặt Hàn Lương hơn một chút, sau đó rúc đầu, khụt khịt một hồi mới dùng âm thanh nghẹt giọng mũi, tủi thân nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ