
để nó không còn nói là nó đã không còn thích anh nữa
- Em đã không còn thích anh nữa rồi đấy…
- Không , anh yêu em _ Quân vùi mặt vào hõm cổ nó , vòng tay anh chiết chặt lấy nó hơn.
- Quân…
- Gì
- Ngày em không thích anh , chính là ngày trái tim em đã gắn chặt lấy
trái tim anh rồi ! _ Nó vùi sâu đầu mình vào lồng ngực ấm áp của Quân .
Thực sự là nó rất nhớ anh , rất nhớ con người vô tình tàn nhẫn này
- Em…em…_ Quân ngỡ ngàng trong vui sướng
‘ Rào …rao…rào….’ Tiếng vỗ tay vang lên đánh thức lấy tâm hồn nhỏ bé của nó
- OA , tình yêu của họ thật đẹp! _ Một cô nàng đứng ben nói to lên
- Giận nhau mà đáng yêu quá …..
- Anh chàng đó thật đẹp trai ….
- Cô bé đó tỏ tình dễ thương quá !
Rồi còn có bao nhiêu lời khen khác nữa ! Đã thế họ còn lấy máy ảnh ra quay nữa chứ!
- Em thật đáng yêu ! _ Quân ghé sát vào tai nó nói nhỏ , anh biết là bây giờ mặt nó đã đỏ không khác gì quả gấc chín rồi
- Em muốn về nhà ! _ Nó thì thào nói . Mất mặt quá đi thôi . Nó lại càng chôn chặt mình trong lòng Quân hơn.
Quân cười nhẹ rồi bế nó lên bước đi về phía trước
* Ta quay về vs nhỏ Loan thôi
Sau khi nó đi , nhỏ cũng không còn hứng thú gì nữa, rời khỏi buổi họp mặt nhỏ đi vào 1 quán cà phê gần đó
- Ai đây ta! _ Giọng nói chua lét của Kiều Giang vang lên
Loan chả thèm để ý , nhỏ vẫn bình thản thưởng thức tách cà phê nóng của mình
- Hix …hix Sao…bạn lại cướp người yêu của mình chứ !_ Kiều Giang thút
thít nói , nước mắt ở đâu bỗng tuôn ra như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp
kiêu kì đó . Tiếng khóc cảu cô ả đã thu hút hết mọi người ở trong quán
- Cô….cô…lại giở trò gì vậy?_ Loan há hốc mồn ra nhìn Kiều Giang
- Mình là bạn thân mà ! cậu đừng cướp anh ấy của mình ..! _ Kiều Giang
quỳ xuống bên bàn , nắm lấy tay Loan mà lắc . Trông cô ả thật đáng
thương
- Tôi không đùa đâu_ Loan hất tay Kiều Giang ra . Con bé này lại bày ra trò gì để phá đám cô không biết
- Sao cô ta lại làm thế vs bạn mình nhỉ _ Người 1
- Trông khuôn mặt thánh thiện thế kia ai ngờ …_ Người 2
Rồi còn bao nhiêu lời nói không hay nữa dội vào tai nhỏ …..
Đúng là miệng lưỡi thế gian mà ! Lên Giản quyết như thế nào đây ! Chả lẽ bỏ đi !
Không làm như thế mất mặt lắm ! Huống hồ mình chả làm gì sai cả ….
Bỗng 1 giọng nói dễ nghe vang lên ….
- Vợ iu ! Anh tìm em mãi…. - Cám ơn !
- Hả ! em có thể nói lại được không ! Dạo này tai tôi có chút vấn đề ! _ Nhật Long mỉm cười , tay cầm tách cà phê nhấm nháp
- Không nghe thấy thì thôi ! Tạm biệt ! _ Loan hậm hực cầm túi xách đứng lên.
- Khoan ! Tối nay em có thể đi dùng cơm cùng tôi không? _ Nhật Long nắm
chặt lấy bàn tay nhỏ thon của nó . Kế hoạch chỉ mới bắt đầu thôi .
- Tôi…tôi…
- Nể tôi giúp em chuyện vừa rồi đi ! _ Nhật Long tìm mọi lý do thuyết phục.
Vốn không muốn nợ lần người khác , nhất là món nợ tình cảm . Thế nên Loan đồng ý luôn.
—————
- Đến nhà tôi rồi ! Anh có thể về !
- Em có thể cho anh 1 cơ hội không !_ Nhật Long bỗng ôm chầm lấy nhỏ , giọng nói trầm ấm dễ nghe.
- Tôi…không….
- Bây giờ em chưa trả lời cũng được! Tôi có thể đợi ! _ Nhật Long chân
thành nhìn vào đôi mắt to long lanh của nhỏ .Rồi anh nhanh chóng rời đi .
- Khoan đã …._ Loan gọi với theo như mà không được , cô không thể ….
Cộp….cộp….cộp …Tiếng giày gõ đều lên mặt đất
- Vào nhà ! _ Một giọng nói lạnh lùng , trầm thấp vang lên .
- A _ Loan nhìn chằm chằm vào Thiên Kì , tim cô nhói lên . ‘ Không phải vì bị anh ta phát hiện chuyện vừa rồi chứ ‘
Thiên Kì không nói năng gì cả . Anh nhắm hai mắt dưỡng thần , đi giải quyết
công việc trong mấy ngày đã thế lại còn tức tốc về nhà ! Thế mà mạ được
nhìn cảnh không lên nhìn.
- Anh ăn gì chưa! _ Thấy thái độ mệt mỏi của Thiên Kì , loan quan tâm lo lắng hỏi.
” Rầm ” Tiếng cửa đóng 1 cách thô bạo vang lên .
” Anh ta bị làm sao vậy trời ! Thật không thể hiểu nổi ” Trơ mắt ra nhìn cô chân thành rút ra 1 kinh nghiệm quý báu .
—————-
Từng tia nắng sớm chiếu roi khắp nơi trên mặt đất , hòa vào đó là tiếng chim hót cùng tiếng lao đọng nhộn nhịp . Hít 1 hơi thật sâu, Loan chạy xuống phòng làm bữa sáng .
” Cộc …cộc…cộc….” Loan kiên nhẫn đứng trước cửa phòng của Thiên Kì mà gõ , Cô đã gõ được 5 phút rồi đó.
‘ Không phải anh ta chít ở trên giường đó chứ ”
” Cạch ”
” Hóa ra vẫn đang ngủ !” Loan tiến lại gần bên giường , khẽ nhìn anh .
Khuôn mặt rất đẹp , mi cong hơn cả con gái , nàn da trắng bóc không tì
vết , đôi môi vừa độ kết hợp vs màu sắc hài hòa. Đúng là mĩ nam mà !
Nhìn Thiên Kì 1 lúc lâu , cô bỗng cảm thấy anh có chút khác thường .
Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi , hơi thở nặng nề , khuôn mặt đang
đỏ dần lên .
Anh ta bị sốt rồi!
Nắng chiều yếu ớt lại rọi
vào căn phòng được thiết kế tinh xảo . Khẽ động đậy hàng mi cong Thiên
Kì nhấc mi mắt lên . Tay anh hình như bị ai đó nắm chặt thì phải.
Là cô!
Do chăm sóc anh từ sáng đến mãi tận chiều tà nên cô rất mệt . Thế nào lại
ngủ bén đi mất. Nhìn cô gái nhỏ đang nằm bên cạnh làm tâm tình anh cũng
tốt lên rất nhiều . Cô rất đẹp , một vẻ đẹp trong sáng đáng yêu , nàn da trắng mịn , đôi mắt cười màu nâu hài hòa , đ