XtGem Forum catalog
Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322560

Bình chọn: 7.00/10/256 lượt.

ấy ra chia sẻ với em được không, được không?”

“Không được! Em còn nhỏ…”

Sắc mặt anh ửng đỏ, lập tức một hơi từ chối.

“Này này! Em đã hai mươi tuổi rồi, là người lớn rồi, Diệp tiên sinh!” Cô rất bất mãn với lời nói của anh.

“Từ tiểu thư, mặc dù là người lớn, nhưng nói chuyện trực tiếp như vậy, sẽ làm người ta thấy xấu hổ.”

“Hừ, lúc chưa đến hai mươi tuổi, hạn chế một đống lớn, không ngờ sau khi

tròn hai mươi tuổi rồi, cũng vẫn là một đống lớn quy củ, thật đáng

ghét!” Cô oán trách nói.

Cô thẳng thắn nói ra cảm tưởng, làm anh nghe được cười không thể kìm nén.

“Lớn lên thật đúng là phiền toái, em nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy! Chỉ là, em không ngại làm chuyện đó với anh đâu!” Cô lớn mật nháy mắt mấy cái với anh.

“Tiểu quỷ! Vội vã muốn thoát khỏi thân phận thiếu nữ chưa trưởng thành như

vậy sao?” Anh đưa đầu ngón tay ra, phản đối chọc chọc cái cái trán sáng

bóng của cô.

“Chẳng lẽ anh không hài lòng với vóc dáng của em sao? Em có cúp C đó!” Cô ưỡn bộ ngực tròn trịa của mình lên, cố ý dụ dỗ anh.

Tầm mắt của anh hạ xuống, không khách khí quan sát bộ ngực của cô.

Ánh mắt của anh, khiến cô mặt đỏ tim đập một hồi, rất muốn giơ tay lên che kín ngực.

Nhưng chuyện là do cô khơi ra, cô làm sao có thể xấu hổ mà lùi bước? Bởi vậy

đành phải kiên trì đến cùng, tiếp tục ưỡn ngực, mặc cho anh nhìn.

“… Thật ra thì anh vẫn hoài nghi về cúp C của em. Nếu mọi người đều là

người lớn, vậy em thành thực trả lời anh, rốt cuộc em có đúng là cúp C

không?” Mặt anh hoài nghi, chậm rãi vuốt cằm.

“Anh không tin?” Cô nhíu mày.

“Đúng là không quá tin tưởng.”

“Anh…” Đột nhiên, ánh mắt cô đảo một vòng. “Em không mắc mưu anh đâu, anh cố ý gạt em để em lần nữa bắt anh sờ ngực em phải không?”

“Ai!” Diệp Kỳ Nặc chợt lắc đầu một cái, vẻ mặt “trẻ con khó dạy.”

“Anh thở dài cái gì?” Cô không hiểu nhìn anh.

“Quả nhiên em vẫn còn quá non nớt.”

“Em làm sao mà non nớt? Em cũng đã to gan theo sát tán tỉnh anh như vậy

rồi, anh còn nói em non nớt?” Cô rất không vui, thế nhưng anh đem tất cả cố gắng của cô gạt đi hết.

“Anh biết rõ là em đang tán tỉnh, cho nên anh rất phối hợp với em, muốn lấy cớ tiếp xúc để tiến thêm một

bước, cố ý nói ngực em nhỏ. Nếu em hiểu ý của anh…, bước kế tiếp nên

nâng tay của anh, để lên trên ngực mình, sau đó, chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện người lớn!”

Anh liến thoắng như thật nói ra, còn lại cô nghe được một hồi.

“Ách… A… Là như vậy à?”

Ô ô quả nhiên cô quá non nớt! Cô thua, cô thua!

“Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa?” Cô đỏ mặt yêu cầu.

“Hôm nay đã đóng cửa, lần sau khách quan hãy đến sớm hơn!” Anh dùng vẻ mặt “quân tử tự trọng”, rất ngầu cự tuyệt yêu cầu của cô.

“Dày! Anh đùa em sao!”

Cô không khách khí cầm chiếc gối trên giường anh, loạn đả trên người anh một trận.

Diệp Kỳ Nặc bị đánh như gãi ngứa, bị phản ứng đáng yêu của cô làm cho buồn cười, cười đến ngã ra cả giường.

Cô đuổi theo lên trên giường tiếp tục đánh, cho đến khi bất thình lình anh lật người một cái, đè cô ở trên giường, dùng miệng chặn lại cái miệng

nhỏ nhắn đang không ngừng chửi rủa của cô.

Đợt tấn công của chiếc gối dừng lại, một cuộc chiến sự khác bắt đầu.

Có một cô bạn gái nhỏ đang lớn lên, cũng thực không tồi.

Vô cùng thích thú nha!



Một khi tính cố chấp của Mễ Tô nổi lên, thì mười con ngựa cũng không thể kéo đi được.

Cô ở nhờ Diệp gia, không chịu về nhà.

Ban ngày cô dính chặt lấy Kỳ Nặc đến phòng thí nghiệm; tối ngủ lại chen lên giường với chị gái.

Kết quả, cô chẳng những làm náo loạn phòng thí nghiệm của Kỳ Nặc, không có

một người đàn ông nào ở phòng nghiên cứu có tâm tư làm nghiên cứu nữa,

cũng khiến Tạp Bố phải ngủ một mình trên sofa trong phòng khách hàng

đêm, khiến tính khí bắt đầu có chút ít nóng nảy.

Kỳ Nặc vốn đã

sớm có chuẩn bị, anh nhấ định bởi vì Mễ Tô cứ ở nhà anh mà không chịu

trở về, sẽ khiến cha Mễ Tô tức đến muốn đuổi theo giết anh.

Không ngờ cha Từ đúng là có tìm tới, nhưng là ủ rũ cúi đầu, một ít sát khí cũng không có.

“Kỳ Nặc, ta có thể nhờ cháu một chuyện được không?”

“Dạ… Cháu?” Kỳ Nặc cẩn thận từng li từng tí chỉ chỉ chóp mũi mình.

Cha Từ bị kích thích quá lớn rồi sao?

Hay là bị người ngoài hành tinh nhập vào?

Phản ứng của cha Mễ Tô thật sự kỳ lạ khiến trong lòng anh cảm thấy sợ hãi.

“Hiện tại Mễ Tô không chịu nói chuyện với ta.” Cha Từ khổ sở nói.

Ô ô… Nuôi con gái hai mươi năm, thế nhưng giờ gặp mặt lại như nhìn thấy

kẻ thù. Hiện tại Mễ Tô thấy ông, một từ cũng không nói, cũng không chịu

trở về Từ gia, khiến cho ông thấy thật đau lòng.

Chưa bao giờ cha Từ dùng lời nhỏ nhẹ nói chuyện với Kỳ Nặc như vậy dọa anh sợ không nhẹ, nhìn ánh mắt cha Từ nháy một cái, lại nháy một cái.

“Chuyện này… Cháu đã từng khuyên cô ấy.” Anh chột dạ gãi gãi đầu.

Anh đã từng thử khuyên cô hòa giải với cha, nhưng mà cứ mỗi lần khuyên,

cuối cùng hai người sẽ không nhịn được uốn éo thành một đoàn rối loạn…

Hoàn hảo cha Từ không có thuật đọc tâm, nếu không, nếu ông biết anh thường

cùng con gái ông uốn qua uốn lại, quan hệ thân mật, chắc sẽ cao huyết áp mà mất mạng mất.

“Nó hiện tạ