
giơ giơ trong không khí.
Anh cảm thấy hai năm không thấy, con bé trước mắt này đúng là thay đổi không ít, hành động cũng thay đổi không ít.
Nói đến thay đổi, anh cảm thấy lời nói tác phong của cô hình như lớn mật không ít rồi, l!q!đ, một chút cũng không giống em gái Mật Mật dễ xấu hỗ năm đó.
"Vô lễ với anh? Ý của em rất tốt, ánh mắt của em đã vô lễ với anh!" Anh hơi cáu nhắc nhở cô.
Cô luôn ngắm từ phần eo trở xuống của anh làm cái gì?
Không biết có phải bên dưới là bị tầm mắt tà ác của cô ảnh hưởng hay không, mà anh lại có cảm giác tê dại xông lên thắt lưng. . . . . .
"A, đừng nóng giận, đừng nóng giận, em không nhìn xuống là được. . . . . ." Cô bướng bỉnh cười cười, mười ngón tay mở rộng ra che kín cặp mắt.
Anh đối với lời xin lỗi không có thành ý của cô nặng nề hừ một tiếng, đôi tay kéo quần thật nhanh, không nghe thấy trong môi cô bật ra một tiếng thở dài thất vọng.
Không một người nói chuyện, yên tĩnh chợt bao phủ giữa hai người, không khí trở nên ngột ngạt.
Vì muốn đánh vỡ trầm mặc làm cho người ta không biết phải làm sao, anh ho một tiếng sau đó mở miệng.
"Em vào đây khi nào?"
"Uhm, chắc khoảng . . . . . được hơn một giờ rồi!" Cô nhìn đồng hồ đeo tay.
“Hơn một giờ?" Hơn một cái giờ trước, anh đã tỉnh lại, còn dẫn cô vào phòng mình?
Anh loáng thoáng nhớ lại một chút.
"Em còn đang nghĩ, có phải anh muốn ngủ đến lúc mặt trời xuống núi mới chịu tỉnh lại hay không? Nếu như anh vẫn tiếp tục ngủ, em dự định hai mươi phút nữa sẽ đi." Cô cười nói.
Thật CMN mà!
Ý tứ là, anh bị cô quan sát hơn một giờ? ! Trong miệng anh thầm mắng thô tục, mò áo vừa cởi ra quăng trên giường, mặc vào.
Mặc dù anh là một đấng mày râu không nên xấu hổ, nhưng. . . . . .l$q$đ
CMN!
Anh lại xấu hổ!
"Này này, em đã nói rồi, em cũng không phải tới đây cướp sắc, anh lại sợ em làm cái gì với anh sao? Hơn nữa anh cũng chỉ vừa cởi cái áo mà thôi, cái gì không nên xem em cúng chưa nhìn thấy!" Cô bĩu môi, có chút xem thường.
Anh trợn to mắt, quả thật không thể tin được vào ánh mắt và lỗ tai của mình.
Đây có phải là em gái Mật Mật nhà bên cạnh hay không? l*q*đ, Sao lại có thể nói những lời như vậy, thế nhưng lại còn lộ ra vẻ tiếc nuối nữa chứ?
Cô ra nước ngoài hai năm, rốt cuộc đã học những thứ thứ quỷ gì vậy?
"Em tròn hai mươi chưa?" Anh thô lỗ hỏi.
"Ưmh. . . . . . rồi." hai tháng nữa.
Cô cười nháy mắt mấy cái.
"Vậy thì tốt." Anh gật đầu một cái.
"Tại sao lại hỏi em tròn hia chưa?" Cô tò mò hỏi.
"Anh sợ ba em kiện anh dụ dỗ trẻ vị thành niên!" Anh tức giận trả lời.
"Nhưng về mặt pháp luật, mười tám tuổi coi như trưởng thành rồi mà!"
"Theo nước ta, chưa đầy hai mươi tuổi, không có quyền bỏ phiếu bầu cử, cũng giống với vị thành niên!"
"Oh!" Cô trợn trắng mắt.
"Lần sau không nên tùy tiện vào phòng của đàn ông.” Anh nhắc nhở cô. l%q%đ.
Cô không phục nói."Do em có chuyện nên mới sang đây tìm anh, hơn nữa là do anh để cho em vào phòng ——"
"Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay coi như là anh lẫn trí mơ hồ, lần sau em nên đứng ở cửa chớ vào, tránh cho việc anh bị phiền toái tìm đến trên người!" Anh ngắt lời cô, không nhịn được phất tay một cái.
Cô im lặng, trên mặt lộ vẻ bi thương.
Anh chợt có chút không nhẫn tâm, giọng nói mềm ra. "Từ Mật, ta là đàn ông, một cô gái tùy tùy tiện tiện đi vào phòng của đàn ông, đối với danh tiếng của em sẽ không tốt. Ở khu này tam cô lục bà rất nhiều (ý nói bà tám), em còn trẻ, anh lo em sẽ bị tổn thương."
"Hiện tại là thời đại nào, sao anh lại có suy nghĩ thiếu i ôt như vậy chứ? Em cũng không tin anh và bạn gái anh ở chung một chỗ thì sẽ giữ nghiêm lễ giáo, nam nữ thụ thụ bất thân, chưa bao giờ ở chung một phòng, chưa bao giờ chạm vào thân thể của đối phương!"
"Thân phận của em không giống!" Anh đỏ mặt giải thích.
"Có cái gì không giống? Em là nữ, bạn gái của anh cũng là nữ! Chẳng lẽ anh không lo danh tiếng của cô ấy cũng bị tam cô lục bà bàn tán sao?"
"Từ Mật!" Anh giận, giọng nói trầm thấp.
Anh không hiểu, sao cô vẫn khăng khăng đối đầu với anh, còn đánh đồng mình với bạn gái của anh?
"Em đi về!" Cô đột nhiên trở mặt, đứng dậy, mặt không vui rời đi.
Diệp Nặc ngửa đầu nhìn trần nhà.
Em gái bánh ngọt quả nhiên đã thay đổi rồi.
Cô bây giờ đã biến thành Tiểu Lạt Tiêu rồi.
Đi tới cửa, Từ Mật đột nhiên lại thở phì phò quay trở lại. l*q*đ
"Diệp Nặc kia! Sao anh không giữ em lại chứ? Em đang tức giận đấy!" Cô chống nạnh hai tay, đỏ mặt quát anh.
Anh há hốc mồm cứng lưỡi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời với cô như thế nào cho phải.
Lời của cô đối với anh giống như. . . . . . Làm nũng?
"Ách. . . . . ." Anh lúng ta lúng túng há mồm thử mấy lần, nhưng thần kinh ở đại lại chậm chạp không thông với dây thần kinh ở miệng.
Hơn nữa, mới vừa cô rồi rống anh, tức giận dậm chân một cái, mới để cho anh phát hiện quần của cô rất ngắn, chân của cô rất thẳng, thật là trắng, rất cân xứng. . .l@q@d . . .
"Ách. . . . . . Lần sau nên mặc quần dài một chứt. . . . . ." Nếu không anh lại sắp chảy máu mũi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu của anh chỉ hiện lên cái ý niệm này, cũng