Polly po-cket
Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ

Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323520

Bình chọn: 8.00/10/352 lượt.

phóng mà bỏ qua như vậy được.

Ai cũng hiểu rằng kinh nghiệm sống cần được tích lũy qua rất nhiều năm và tất nhiên đó là lợi thế của những người đi trước nhưng Kiến thức vốn rất là rộng lớn cũng như xã hội vẫn thay đổi từng ngày.. Đôi khi ý kiến của người lớn chưa chắc đã là hay và suy nghĩ của lớp trẻ chắc gì đã là không tốt?

Thật không công bằng khi mỗi lần lớp trẻ đưa ra ý kiến là y như rằng bị lớp người lớn tuổi hơn chụp cho cái mũ “cãi bướng” trên đầu. Hơ! Tại sao chỉ vì sinh sau mà lại bị mất đi quyền tự do phát biểu?

Cho đến giờ.. Thật lòng Nó vẫn không hiểu người lớn sẽ nghĩ như thế nào khi xem chương trình “Trẻ em luôn đúng”?

Nhấc máy gọi điện về cho Mẹ, Nó suýt khóc. Đã không biết bao nhiều lần Nó muốn nói câu : “Con yêu Mẹ lắm” nhưng rốt cuộc thì lại chẳng thể nói lên lời. Có lẽ là do càng lớn thêm con người càng lão hóa dần dây thần kinh tình cảm?

Sau một hồi thăm hỏi bâng quơ, Nó gác máy với tâm trạng ngổn ngang, lẫn lộn…

Uhm, nói thế nào nhỉ?

Mẹ Nó là một công nhân đã nghỉ hưu, cả cuộc đời buộc phải làm quen với thức khuya dậy sớm, vừa chăm sóc người chồng thường xuyên đau ốm lại vừa phải lo toan cho hai đứa con được ăn học đủ đầy. Áp lực quá lớn đè lên đôi vai gầy thế nên cả tuổi thơ của Nó thật ra cũng có rất nhiều khoảng tối…

Nó không trách tội hay biện minh, có những khi Nó chọn cách lặng thinh dù trong lòng đang không ngừng gào thét.

Thật lòng mà nói thì Nó với mẹ có yêu, có ghét, có oán hờn, có biết ơn… có cả trăm ngàn những cảm xúc chờn vờn lúc mưa lúc nắng..

Nhưng dù cho Nó đối với mẹ thế nào, Nó vẫn nhận ra rằng Mẹ rất thương yêu Nó, có thể là ít hơn nhóc em một tẹo nhưng .. Vẫn là yêu :)

Và Nó cũng biết Mẹ sẽ chẳng bao giờ để cho Nó cứ thế bước đi liêu xiêu rồi đánh liều với cuộc đời của chính Nó. Thế nên, khi ra đi Nó thấy rất yên tâm vì biết rằng Mẹ vẫn luôn luôn đứng đó, lặng lẽ dõi theo từng bước Nó đi và kiên nhẫn cố thủ với cái vai trò là hậu phương vững chắc phía sau lưng Nó. Nó nhận ra câu: “Dù có đi đâu đâu vẫn luôn nằm trong vòng tay của Mẹ” vô cùng đúng nghĩa.

Nó cũng chẳng nhớ đã làm những gì vào trưa và chiều hôm đó nữa chỉ đến khi đối diện với tô mì đang lẻ loi bốc khói nghi ngút trên bàn Nó mới giật mình nhận ra hình như trên môi mình có vị mặn chát. Nó thấy buồn, thấy nhớ nhà và tủi thân quá thể.

Rất nhanh, Nó quyết định lấy chìa khóa xe và lao ra khỏi nhà khi trời đang nhập nhoạng những sắc màu sáng tối.

Công viên Gia Định, 5h chiều,

Nếu ai đó nói rằng rất khó để nhìn thấy những giọt nước mắt của những người thuộc cung Nhân Mã thì vào ngày hôm nay, có hơn chục con người đã được chứng kiến giây phút yếu lòng của một con ngựa hoang là Nó.

Không ồn ào, không thống thiết, chỉ có những giọt nước mải miết lăn dài…

Nó chợt thấy mình cần lắm một bờ vai hoặc một bàn tay giữ lại.

Nó cứ ngồi đó, thơ thẩn nhìn dòng người vội vã qua lại đang ngày một đông dần, lặng lẽ tự hỏi “Đâu mới là chỗ cho mình?”

Ngày xưa, Nó rất thích được đi xa, Nó chán ghét cái cuộc sống quá thanh bình yên ả… Nó muốn được khám phá, được trải nghiệm và lưu giữ những kỷ niệm ở rất hiều nơi.. Thế mà giờ đây – Khi tâm trạng rối bời – Nó thèm lắm được ăn một bữa cơm mẹ nấu :(

Những đứa con xa nhà đi lập nghiệp như Nó phải trải qua rất rất nhiều khốn khó.. Từ những bỡ ngỡ ban đầu đến những nỗi đau cũng chỉ biết tự mình gánh chịu… Bơ vơ, trống trải, khắc khoải, tủi hờn và phải cố gắng nhiều nhiều nhiều hơn những người dân bản địa.

Miên man với những ý nghĩ, mắt Nó chợt sáng lên khi nhìn thấy một tiệm bán kem nhỏ trong góc công viên, dưới những tán cây to rộng.

Nó thích ăn kem kỳ lạ. Cũng chẳng hiểu tại sao, Nó chỉ biết kem với Nó cũng giống như ma lực của Hêroin và thuốc phiện trong mắt kẻ nghiện. Tức là, cho dù Nó có ưu phiền đến thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần một que kem cũng có thể xóa đi rất nhanh (Tất nhiên là số lượng càng nhiều thì tác dụng càng mạnh ^_^)

Cũng như hiện tại, tâm trạng của Nó đã khá hơn rất là nhiều :)

Cầm que kem trên tay, Nó sung sướng đưa lên môi và … Thổi :) Không phải là nó thích chơi nổi đâu nhé, chỉ là một thói quen vô thức mà Nó cũng chả nhớ bắt đầu có từ khi nào :)

Nó vừa ăn vừa quan sát xung quanh. Phải nói là Sài Gòn rất rộng nên những công viên ở đây cũng rất “tầm cỡ”. Công viên Gia Định trải dài hai bên đường Hoàng Minh Giám với rất nhiều cây xanh và ghế đá. Nó thích nhất là vào thời gian này, khi những đám lá trên cây bắt đầu ngả sang màu vàng và rơi xuống như mưa mỗi khi gió vui đùa ghé đến. Quả thật là… Rất đẹp. Ai nói Sài Gòn không có mùa thu?

Bất chợt điện thoại reo. Nó nhìn vào màn hình. Là số điện thoại thân quen – Em Nó.

Em Nó, giới tính nữ, là sinh viên trường Đại học xây dựng Hà Nội, may mắn thuộc cung Thiên Bình nên có duyên với chữ tình hơn Nó. Nhóc được đánh giá là khá xinh (khác hẳn chị mình) và cũng là một người cá tính (chả thế mà Mẹ Nó luôn luôn tiếp thu ý kiến của Nhóc và bỏ qua suy nghĩ của Nó một cách rất chi là tuyệt tình ;< ) Nhưng cho dù Nhóc em Nó đôi khi mải mê với cuộc sống riêng của mình và bỏ rơi bà chị già đang chơi vơi ở