
p được tấm hình nào của em. Nếu không thì...
- Thế mọi người có biết toàn bộ việc này là do ai làm không?
- Chắc lại là thủ đoạn của một trong những kẻ tham gia cuộc thi lần này. - Gia Khiêm đoán.
"Cuộc thi nào thế nhỉ?" Nó thắc mắc và lập tức tự nhủ với mình rằng bằng bất cứ giá nào cũng không được mở miệng hỏi câu ấy. Nhất là khi có một ông bác sĩ ở ngay bên cạnh.
- Mình có cách nào để bảo vệ anh ấy không?
- Thằng "nhóc" đó có chịu để ai theo bảo vệ đâu. Chắc nó nghĩ mình biết chút võ nghệ thì chẳng cần đến vệ sĩ nữa
- Nói vậy là anh ấy thật sự có thể...? - Nó kinh ngạc.
- Trời ạ, em có biết là nó học võ từ năm lên bốn không, cô bé? - Gia Khiêm nói giọng châm chọc.
Tin này đối với nó đúng là sét đánh. Từ lúc quen biết nhau đến giờ nó đã lần nào thấy anh "xuất chiêu" đâu. Gia Khiêm đang phóng đại về em trai hay anh thật sự là ngọa hổ tàng long?
Nhớ lại lúc ở trong rừng, nếu không phải nó kéo tay anh chạy thục mạng thì cũng gặp phải thứ "không thể dùng võ công để đối phó". Múa may trước mặt một con khủng long thì đúng là mất trí. Quả là chẳng tìm ra cơ hội nào để anh trổ tài được cả.
- Lại suy nghĩ lung tung rồi phải không? - Gia Khiêm mỉm cười nhìn nó hỏi.
- À không, chỉ là đang thắc mắc một số chuyện - Nó lúng túng.
- Nói ra anh giải đáp cho.
- Chuyện này không nói với anh được.
Thấy chị Gia Nghi và Đình Duy đưa mắt nhìn mình, nó liền nói thêm:
- Tóm lại là không nói với ai được hết. Em lên phòng thay đồ nha!
Dứt lời, nó lật đật đứng dậy và chạy vụt lên lầu, để lại mọi người với ánh mắt ngỡ ngàng. Đình Duy nhìn theo nó, hỏi:
- Cổ bị làm sao vậy?
Gia Khiêm chỉ lắc đầu cười đáp:
- Chẳng làm sao cả. Cô bé trước giờ vẫn thế. Luôn luôn khó hiểu, luôn luôn... thu hút. Nó vừa tắm xong, hương hoa lài vẫn còn thơm ngát. Gió đêm thổi vào phòng qua ô cửa sổ. Bầu trời đêm nay thật đẹp. Nó ngồi trên giường, tay cầm chiếc khăn bông lau đầu, còn mắt thì quan sát những vì sao lấp lánh. Cảm giác cô đơn và buồn bã tìm đến chỗ trái tim nó. Ai đó từng nói rằng: suy nghĩ thoáng một chút thì tất cả chúng ta đang cùng chung sống dưới một bầu trời. Cái chung ấy làm con người mãi mãi không thấy cô đơn. Nhưng nó thậm chí còn không biết bầu trời mình đang nhìn thấy với bầu trời nơi ba mẹ nó đang sống có phải là một không nữa. Vậy tức là nghĩ theo nghĩa rộng hay hẹp thì nó cũng có một mình, không bạn bè, không người thân...
Ánh đèn rọi vào chiếc kẹp tóc lấp lánh làm nó nghĩ đến anh. Không biết vì lẽ gì mà mỗi lần gặp anh nó đều quên bén đi việc quay về nhà. Thậm chí nhiều khi anh còn khiến nó thấy thích nơi đây. Nếu có thể mang cả gia đình đến thì có lẽ nó sẵn sàng ở lại chỗ này mãi mãi.
Không biết trong cái hộp anh đưa hồi chiều có gì? Nó với tay lấy món quà để ở đầu giường và từ tốn mở ra xem. Sao nhẹ thế nhỉ? Nó phân vân khi gỡ nắp hộp đặt xuống giường. Hai cái đĩa nhạc còn mới toanh nằm bên trong với mảnh giấy của anh để lại."Tôi hy vọng chúng có thể làm cô bớt buồn chán - Thân tặng - Gia Tuấn". Nhìn lại trong hộp thì thấy bảy chàng trai của nhóm "Cầu Vồng" đang mỉm cười thân thiện...
Ngạc nhiên anh dành cho nó không dừng ở đó khi chiếc đĩa thứ hai lộ diện. Gương mặt chàng thanh niên nó gặp hồi sáng hiện ra rất rõ ràng và sống động. Nó thấy anh mới tử tế làm sao khi bảo mình về nhà hãy xem món quà. Thử tưởng tượng nó cầm mấy thứ này khi có Gia Khiêm ở đó. Thể nào anh ta cũng la toáng lên: "Em cũng mê anh chàng ca sĩ này ư? Thật không thể tin nổi. Anh tưởng em chẳng biết nhạc nhùng gì chứ..." hay câu gì đó đại loại như thế. Đến lúc đó chỉ còn có nước độn thổ.
Trong phòng nó có sẵn một cái ti vi màn hình phẳng treo trên tường và cả một cái đầu đĩa đen bóng nữa. Nó trườn xuống giường, không quên cầm theo một trong hai cái đĩa. Sau khi mở máy, bật ti vi, nó lại ngồi lên giường và chờ đợi...
Tiếng bảy cây đàn ghi ta đồng loạt vang lên, một sân khoấu mờ ảo xuất hiện. Ánh đèn lóa lên chỉ đủ cho nó kịp nhìn thấy bảy thanh niên ngồi thành hình vòng cung trên sân khấu. Ngay sau đó, tất cả lại chìm trong bóng tối. Và tiếng đàn vẫn tiếp tục ngân vang.
Ống quay hướng về phía chiếc ghế đầu tiên, ánh đèn lại bật lên, soi sáng khuôn mặt một người trai trẻ có đôi mắt long lanh như chứa nước. Lúc anh ta ngước nhìn lên và bắt đầu cất tiếng hát, nó thấy tim mình đập nhanh vì hồi hộp. Nó hồi hộp vì chờ đợi sự xuất hiện của một ai đó mà nó cũng không dám chắc người đó là ai. Thành viên thứ hai xuất hiện với gương mặt rất lãng tử. Anh ta cũng có giọng hát trầm nhưng so với người lúc đầu thì cao hơn một chút.
Đèn còn chưa kịp rọi đến khuôn mặt thứ ba nó đã nghe được giọng hát của anh ta. Cái giọng gây ấn tượng với nó từ lần đầu tiên nghe thấy. Tự Quân xuất hiện với tất cả vẻ cao sang và quý phái của dòng họ anh ấy. Gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt thoáng buồn làm lòng nó xao động. Từng lời lẽ cứ như mật ngọt rót vào tai, êm ái và trầm ấm…
Nó mỉm cười vì cuối cùng thì anh cũng xuất hiện. Mọi cảm giác lúc đầu chợt tiêu biến. Còn lại lúc này chỉ là sự thân thiết và gần gũi đến lạ thường. Ngay cả lúc biểu diễn nó cũng thấ