
c câu nào hay sao?
- Tại sao lại như thế? - Nó vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình - Rõ ràng chính là nó. Cái ly số ba hàng thứ hai...Có gì không đúng chăng?...
Một tia sáng chợt loé lên và mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ. Nó giật mình nhìn anh và nói lớn:
- Em hiểu ra rồi. Nếu tính từ bên trái qua thì đó là ly của anh nhưng nó sẽ biến thành cái ly của Đình Duy nếu chúng ta đếm từ bên phải. Bởi vậy nên khi nãy em lầm.
- Lại chuyện gì nữa đây? - Đình Duy lắc đầu ngao ngán - Cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?
- Không, anh phải nghe tôi nói. - Nó từ tốn đi lại gần - Ly rượu của anh mới là thứ không thể uống. Đừng vì nóng giận nhất thời mà tự làm hại bản thân.
- Cô bệnh nặng quá rồi. Ngay bây giờ đây, tôi sẽ uống hết ly rượu này trước mặt tất cả mọi người. Để xem còn ai nói gì được nữa không.
Dứt lời, anh ta liền hùng hổ đi đến chỗ cái ly. Thấy vậy, nó lật đật đuổi theo, níu áo Đình Duy lại và nói một cách tha thiết:
- Anh không thể uống nó. Hãy tin tôi.
- Cô tránh ra! - Anh ta nóng nảy hất tay nó ngã xuống sàn.
Gia Đức bỗng đứng bật dậy. Tự Quân sững sờ không nói được tiếng nào trước cử chỉ thô lỗ đó. Còn anh thì vội vàng chạy đến bên cạnh nó:
- Em không sao chứ?
- Anh phải ngăn anh ấy lại - Nó nắm lấy tay anh, nói giọng khẩn thiết - Hãy tin em, Đình Duy sẽ mất mạng nếu anh ta uống ly rượu đó...
Rồi...không để ai kịp làm gì khác, nó lại chồm dậy, dùng hết sức lực giật lấy chiếc ly trên tay chàng bác sĩ. Hai bên giằng co rất quyết liệt. Cuối cùng, tất cả rượu chứa trong chiếc ly bị hất cả vào mặt Nhi còn Đình Duy thì ngã lăn ra đất. Nó cố gắng ngậm miệng lại thật nhanh nhưng vẫn không kịp ngăn một ít chất lỏng chạy thẳng xuống cổ.
Một giây, hai giây, rồi mười lăm giây trôi qua... vẫn không có điều gì khác thường xảy đến. Chỉ có anh lặng lẽ lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau đi từng chỗ ướt trên mặt nó. Số còn lại đều lặng thinh không nói. Đình Duy lúc này đã lồm cồm ngồi dậy, tiếp tục làm khó dễ:
- Ly rượu cũng đổ rồi. Cô không còn gì để nói nữa chứ?
Tuyết Dung đưa mắt nhìn trong khi anh quàng một tay qua vai nó thì thầm:
- Chúng ta rời khỏi nơi này thôi. Anh sắp chịu hết nổi rồi.
- Cậu định đi đâu? - Tự Quân đưa tay giữ anh lại hỏi.
Lòng nó thoáng buồn khi thấy cả anh ta cũng nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ. Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Nó vẫn tin là mình đã làm đúng. Nhưng những việc xảy ra hôm nay đã làm tổn thương đến tình bạn giữa anh và Đình Duy một cách trầm trọng. Và nó chính là nguyên nhân của sự tổn thương ấy. Không ai muốn tin những lời nó nói. Và bản thân nó cũng không biết phải biện minh cho mình thế nào.
Gia Tuấn bước ngang qua Tự Quân mà không nói thêm bất cứ một lời nào khác. Nhưng thứ gì đó ươn ướt dính ở tay làm anh phải để ý. Máu từ trên miệng nó đang nhễu xuống tay anh thành từng giọt. Sau vài bước chân, nó ngã vào anh rồi ngất lịm... - Bà đúng là một kẻ ích kỷ. Ngày nào còn có tôi thì ngày đó kế hoạch của bà sẽ không thể trở thành hiện thực đâu.
- Cô thì biết gì chứ. Tôi ra sức cứu mạng con trai mình cũng là một điều sai trái ư?
- Đừng tưởng tôi không biết bà đang nghĩ gì. Ngay từ đầu đã biết kế hoạch này không nhắm vào Gia Tuấn nhưng bà vẫn báo động Vân Nhi. Mục đích là biến cô bé thành kẻ điên và mượn tay mọi người kéo nó ra khỏi con bà ...Thật quá thâm độc!
- Cô chỉ biết một nửa mà dám ở đó lên án tôi sao? Nếu tài giỏi như vậy thì sao cô không ngăn tôi lại? Cô thừa biết mọi kế hoạch của tôi mà.
- Dĩ nhiên là tôi sẽ can thiệp nhưng không phải bây giờ. Đến khi nào bà mới hiểu mọi nỗ lực tách rời chúng đều là vô ích? Con trai bà đã hoàn thành xong lời nguyền thứ nhất từ lâu rồi. Và nó sẽ tiếp tục nửa chặn đường còn lại cho dù bà có làm gì đi nữa.
- Tôi rất ghét mỗi khi nghe cô nói bằng cái giọng điệu ấy. Tốt nhất là hãy tránh xa con trai tôi ra. Nếu không...
- Sự thật thường không được đón nhận nhưng người ta cũng không thể phủ nhận nó mãi được đâu. Tôi thành thật khuyên bà thay vì liên tục gây khó khăn thì hãy ở bên cạnh động viên con trai mình vượt qua thử thách nghiệt ngã này.
- Tôi không cần cô phải dạy. Cút khỏi cuộc đời chúng tôi ngay.
- Bà mới là người phải đi. Tôi sẽ cứu sống Vân Nhi và cũng là cứu mạng thằng con trai bà đấy. Tại sao lại có người mẹ chẳng hiểu gì về con mình thế nhỉ?
- Cô...
- Nếu thật sự muốn tốt cho Gia Tuấn thì hãy nói tên kẻ đã xô bà xuống đất. Như vậy còn có ích hơn là những việc ngu ngốc này.
- Cô đừng tưởng tôi không biết hậu quả. Chỉ cần nói ra tên của kẻ đã hại chết mình, tôi sẽ biến mất mãi mãi. Đến lúc đó tha hồ cho các người muốn hô mưa gọi gió. Không ai có thể bảo vệ Gia Tuấn thường xuyên và hiệu quả bằng tôi. Không ai có thể mảy may làm tổn hại đến nó ngày nào tôi còn ở đây. KHÔNG AI HẾT. CÔ HIỂU CHƯA????
Nhi lấy tay xoa trán vì thấy đầu mình đau quá. Ai đó bỗng nắm lấy vai nó lay nhẹ và cất giọng dịu dàng:
- Dậy đi cô bé, ngủ nhiêu đó là đủ rồi.
Nó chớp mắt nhìn gương mặt người đang đứng cạnh mình. Hôm nay trông cô ấy thật khác với chiếc váy dài và mái tóc lấp lánh những hạt ngọc li ti như tiên nữ. Trên tay Vân