
Chu Tiểu Hổ lao đi như tên bắn trước mặt Giang Yến Ni.
Giang Yến Ni không quen với người thanh niên này. Vốn dĩ cô chỉ định đi đường của mình. Cô đang ăn mặc lịch sự, bước những bước đi uyển chuyển cơ mà. Nhưng bỗng nhiên một đứa bé khoảng 10 tuổi chẳng buồn để ý đến phong
thái thanh tao của cô, từ phía sau lao lên cướp mất cái túi trong tay
cô.
Một cái túi vô cùng đắt tiền, cái túi LV. Giang Yến Ni xót hết cả ruột.
Hơn nữa trong cái túi ấy còn có tài liệu để tí nữa cô đi gặp khách hàng,
còn có cả điện thoại, ví tiền. Chỉ sau đó hai giây, Chu Tiểu Hổ liền lao đi như một mũi tên, bởi vì đứa bé cướp cái túi của Giang Yến Ni lúc bỏ
chạy đã vô tình va phải anh ta. Chu Tiểu Hổ ném cái bánh bao mới gặm
được một nửa rồi vội vàng đuổi theo.
Giang Yến Ni đứng bên cạnh
cái bánh bao, nóng lòng chờ Chu Tiểu Hổ “khải hoàn” trở về. Mặt của Chu
Tiểu Hổ bị móng tay của đứa bé cào rớm máu. Anh chỉ cầm cái túi quay lại mà không bắt đứa bé ấy. Anh ta nói:
- Đưa nó đến đồn cảnh sát cũng vô dụng, trẻ vị thành niên, giáo dục vài câu rồi lại thả ấy mà!
Từ đó mà Giang Yến Ni đã quen với Chu Tiểu Hổ, một thanh niên tốt bụng,
nhiệt huyết và hành hiệp trượng nghĩa. Để thể hiện sự biết ơn của mình
và cũng là để bồi thường cho cái bánh bao đang ăn dở phải ném đi kia,
Giang Yến Ni đã mời Chu Tiểu Hổ đến một quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa ăn
sáng rồi đôi bên xin số điện thoại của nhau.
***
Sau đó,
thật khó có thể tưởng tượng ra được là Chu Tiểu Hổ bắt đầu theo đuổi
Giang Yến Ni, đồng thời cho rằng Giang Yến Ni có nghĩa vụ phải chấp nhận sự tán tỉnh của mình.
Nhưng, đối tượng lí tưởng của Giang Yến Ni không phải là mẫu người như Chu Tiểu Hổ mặc dù hai người đã quen nhau
bằng phương thức hết sức “lãng mạn” thường thấy trong các bộ phim tình
cảm trên ti vi.
Chu Tiểu Hổ nhỏ hơn Giang Yến Ni ba tuổi, mặc dù
dũng cảm, chính nghĩa nhưng lại là một thanh niên nhuộm tóc nâu đỏ,
thích mặc quần bò Jeanswest, đi giày Converse. Nếu không “mắc bệnh”
cuồng loạn như vậy thì suýt chút nữa anh đã được bầu làm “thanh niên ưu
tú” của khu.
Với tuổi đời và sự từng trải của Giang Yến Ni, giờ
cô chẳng còn hợp với những mẫu thanh niên như thế này. Từ sau buổi sáng
hành hiệp trượng nghĩa ấy, Chu Tiểu Hổ bắt đầu “mài cưa” với cô. Mặc dù
người ta thường nói “tấm chân tình khó mà thoái thác”, nhưng xem ra
Giang Yến Ni lại đang khéo léo từ chối. Cô gọi một đám bạn cùng đến chỗ
hẹn với Chu Tiểu Hổ. Lần đó Chu Tiểu Hổ tiêu mất gần 2.000 tệ, phải ra
ATM rút tiền đến hai lần, lúc đưa Giang Yến Ni về nhà, chân anh như muốn rời ra vì mỏi.
Ngày hôm sau, Giang Yến Ni đã trả 2.000 tệ cho
Chu Tiểu Hổ. Sau một hồi từ chối, cuối cùng Chu Tiểu Hổ cũng nhận lấy,
kể từ đó không bao giờ dám nhắc đến chuyện mời Giang Yến Ni ăn cơm nữa.
Mặc dù không còn đổ tâm huyết vào chuyện tán tỉnh Giang Yến Ni nhưng Chu
Tiểu Hổ vẫn âm thầm chú ý đến cô. Có thể là vì quá rảnh rỗi, cũng có thể là chưa gặp phải cú sốc nào khác... Nói tóm lại, ngoài ưu điểm là chính nghĩa và dũng cảm ra, Chu Tiểu Hổ còn có một ưu điểm nữa là: không bi
quan.
Giang Yến Ni gần như đã dùng phương thức thô lỗ để thể hiện sự tàn khốc của con gái thành phố. Mà trên thực tế, đối với một người
đã thất bại quá nhiều lần trong tình yêu như Giang Yến Ni thì cuộc sống
quả thật là quá khắc nghiệt.
Tuần này Giang Yến Ni có một buổi
xem mắt, đối phương là CEO[1'> của một công ty công nghệ sinh học, hơn
nữa gia thế lại rất hiển hách: bố mở một công ty sản xuất đồ dùng bằng
nhựa, mẹ mở một xưởng dệt may. Nói như lời của Chu Tiểu Hổ thì cả nhà
người kia đều là CEO. Nói tóm lại, CEO có nghĩa là, ở một nơi nào đó mà
tất cả mọi chuyện đều nghe theo ý của bạn, vậy thì bạn chính là CEO.
[1'> Giám đốc điều hành.
Khi công ty môi giới hôn nhân giới thiệu người này với cô, Giang Yến Ni gần như “nổ đom đóm mắt”. Trước cuộc hẹn, cô đến bách hóa mua một chiếc
váy, lúc quẹt thẻ trong lòng cô đã thề: hoặc là phải nắm chắc lấy anh
ta, hoặc là phải “bòn” anh ta!
Trên thực tế, trước đây, người bị “bòn” luôn là cô.
Cũng may tinh thần của cô là bất diệt, quyết không từ bỏ giấc mộng tìm một
người đàn ông tốt. Tôn chỉ làm người của cô là: quyết không bỏ qua bất
kì bữa cơm nào!
“Bữa cơm” ở đây là những bữa ăn được đàn ông mời.
Giang Yến Ni đã 28 tuổi, nói dễ nghe một chút thì cô là một cô gái “chín
chắn” nhưng trên thực tế là sắp “chín nẫu” ra rồi. Vì vậy cô rất muốn
nhân lúc mình còn chưa “chín nẫu", tìm một gã đàn ông nào đó “hái” mình
xuống để làm món ăn, bưng lên bàn ăn.
Anh chàng CEO ấy mặc
một chiếc áo sơ mi trắng, quần xanh lam, trắng thì có hơi trắng quá,
xanh cũng có hơi xanh quá. Nhìn anh ta, Giang Yến Ni lại trộm nghĩ đến
hình ảnh đội viên thiếu niên hồi còn học tiểu học, đúng là rất giống,
chỉ thiếu có mỗi chiếc khăn quàng đỏ nữa thôi!
Có lẽ phần lớn
những người có tiền đều như vậy. Giang Yến Ni đã từng gặp một số người
có tiền, phần lớn bọn họ đều ăn mặc giản dị như vậy. Nhưng giản dị đâu
có nghĩa là xoàng xĩnh. Chỉ cần xắn ống quần lên thì người đàn ông này
chẳng khác gì một C