
ho kĩ.
Cô có hứng thú với trẻ con từ bao giờ
thế, dường như chỉ mới hôm qua cô còn nhíu mày trước tiếng ồn ào do con
cái của người bạn, người đồng nghiệp gây ra. Thế mà vừa mới kết hôn một
cái, tình mẫu tử lập tức trỗi dậy, chỉ mong có thể lập tức trở thành mẹ. Con người đúng là một động vật mâu thuẫn.
Về đến nhà, Đổng Du
tắm rửa một cái, tắm được một nửa thì đột nhiên cô nghe thấy có tiếng
điện thoại cô đặt ở trên bàn đổ chuông, thầm nghĩ chắc Bác Đạt Vĩ đang
xem ti vi ở phòng khách sẽ nghe giúp cô, thế nên cứ yên tâm tắm tiếp.
Thế nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi, Bác Đạt Vĩ có lẽ đang dán mắt vào cái ti vi để xem chương trình tên lửa yêu thích, hoàn toàn chẳng đếm
xỉa đến tiếng điện thoại.
Đổng Du mặc áo ngủ vào rồi ra khỏi
phòng tắm, nhìn thấy Bác Đạt Vĩ đang cầm điện thoại của cô và trầm ngâm
nghiền ngẫm. Đổng Du vừa lấy khăn lau tóc vừa chạy đến hỏi:
- Ai gọi thế anh?
Thường thì người gọi cho Đổng Du không phải là sếp, đồng nghiệp thì cũng là Giang Yến Ni hoặc Thẩm Anh Nam.
Bác Đạt Vĩ không nói gì, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm vào mặt Đổng Du, nhìn
đến mức Đổng Du nổi cả gai ốc. Sau đó, cuối cùng Bác Đạt Vĩ cũng thôi
không nhìn chằm chằm vào Đổng Du và đưa điện thoại ra trước mặt cô.
Có một cuộc gọi nhỡ và một cái tin nhắn: “Đổng Du, sao không nhận điện
thoại của anh? Mấy năm nay anh thường nhớ đến em. Anh hiểu những tổn
thương mà anh đã gây ra cho em. Cho dù em có tin hay không thì anh vẫn
muốn nói với em rằng anh từng cố sức thuyết phục bản thân, không cần
biết em có phải là gái trinh hay không, anh chỉ cần em. Thật không ngờ
ông trời lại trêu đùa con người. Lần hội ngộ tuần trước, anh có cảm giác ông trời đã để em trở về bên cạnh anh. Mặc dù em đã kết hôn rồi nhưng
anh vẫn có thể nhận ra rằng em không hạnh phúc. Anh rất muốn lại lần nữa được dắt tay em, mang đến chỗ dựa và sức mạnh cho em”.
Tin nhắn
tương đối dài, nội dung khá tường tận, gần như là bởi vì anh ta sợ người đọc không hiểu được nên đã tường thuật hết chuyện lớn chuyện bé, thậm
chí còn nói ra cả điều bí mật mà Đổng Du vất vả giấu giếm hơn một năm
nay.
Tả Gia Thanh 30 tuổi, còn là một nam thanh niên yêu văn học, đặc điểm của anh ta là có thể khiến cho mọi chuyện trở nên cực kì bi
thảm. Việc Đổng Du bị anh ta đá cũng bi thảm, Đổng Du không phải là gái
trinh cũng là bi thảm, Đổng Du nhồm nhoàm nuốt những miếng sushi cũng là bi thảm, phần đời còn lại của Đổng Du cũng là bi thảm...
Lần này thì hay rồi, Đổng Du thật sự thảm rồi!
Bác Đạt Vĩ không hé răng nói một tiếng, chỉ dán mắt nhìn Đổng Du, ngay cả vẻ mặt cũng mờ nhạt như người làm bằng tượng sáp.
Nếu như Bác Đạt Vĩ có làm ầm ĩ lên, chỉ vào mặt Đổng Du mà chửi, thậm chí
tát cho cô một cái thì đã tốt, đây cũng là những trạng thái bình thường
của Bác Đạt Vĩ.
Thế nhưng Bác Đạt Vĩ lại đột nhiên trở nên im lìm như tượng sáp. Đổng Du tạm thời thu lại nỗi căm phẫn với Tả Gia Thanh,
căng thẳng nhìn Bác Đạt Vĩ, hi vọng Bác Đạt Vĩ nhanh chóng nổi cơn thịnh nộ, nôn nóng chất vấn, cực kì căng thẳng.
Thế nhưng Bác Đạt Vĩ giống hệt như một con mèo đã giẫm được vào đuôi con chuột, bình thản và lạnh lùng đến khó tin.
Cuối cùng thì Đổng Du cũng sắp xếp được mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cô
tóm lấy cánh tay Bác Đạt Vĩ, bám chắc như người chết đuối vớ được cọc.
Cô thận trọng nói:
- Không phải như vậy đâu anh!
Cô năn nỉ:
- Đạt Vĩ, nghe em giải thích đã!
Bác Đạt Vĩ không đẩy mạnh cô ra mà chậm rãi gỡ từng ngón tay cô ra khỏi cánh tay mình, bình thản tuyên bố:
- Tôi muốn đi ngủ!
Sau đó, Bác Đạt Vĩ đi ngủ thật, lại còn khóa chặt cửa, để mặc cho Đổng Du có gõ cửa thế nào cũng không chịu mở.
***
Thẩm Anh Nam đưa ra đề nghị chia tay với Tưởng Đại Bình.
Câu nói này được Thẩm Anh Nam nói ra lúc Tưởng Đại Bình xuống bếp xào hai
đĩa rau và hầm một nồi gà ác rồi bày lên bàn, nhiệt tình gọi Thẩm Anh
Nam vào ăn.
Cô ghét cái bộ dạng giả bộ làm món ăn rồi thân mật gọi cô xuống như không có gì xảy ra, thật chẳng có chút cốt cách gì cả.
Thẩm Anh Nam bình thản ngồi xuống bàn, món gà ác hầm bốc khói nghi ngút
khiến mắt cô như mờ đi. Mặc dù hôm ấy không nhận được sự chỉ đạo của
Giang Yến Ni nhưng Thẩm Anh Nam đã trở về nhà bằng xe buýt và hạ quyết
tâm dứt điểm.
Cô nói:
- Đại Bình, chúng ta không hợp nhau.
Tưởng Đại Bình nhẹ nhàng nói:
- Em uống ngụm canh đi!
Cô vẫn một mực:
- Đại Bình, chúng ta chia tay thôi!
Tưởng Đại Bình nói:
- Anh đi rót ít xì dầu nhé!
Nói xong rồi anh ta mới khựng người lại, hỏi lại Thẩm Anh Nam bằng giọng run run:
- Em nói cái gì cơ?
Tưởng Đại Bình nhìn Thẩm Anh Nam, hỏi tiếp:
- Chia tay á? Cửa hàng lẩu phải làm sao? Phải chia thế nào?
Lúc này đây Thẩm Anh Nam thật sự thất vọng, nếu như Tưởng Đại Bình khi nghe thấy cô đòi chia tay có giả vờ đau khổ một chút thì đã tốt, đằng này
điều đầu tiên mà anh ta nói đến lại là chuyện cửa hàng.
Thẩm Anh Nam nói như trút được gánh nặng:
- Chỉ là chia tay thôi, không phải là tình nhân nữa. Thế nhưng chúng ta vẫn là bạn làm ăn.
Thẩm Anh Nam nghĩ đơn giản thôi! Cô đoán là Tưởng Đại Bình sẽ không