XtGem Forum catalog
Áp Trại Tiểu Nha Hoàn

Áp Trại Tiểu Nha Hoàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321433

Bình chọn: 10.00/10/143 lượt.

Ngoài 5fcửa sổ 64từng trận 4mưa phùn dbay, se lạnh.

Một 5thiên kim dtiểu thư cvô cùng 15xinh đẹp, 3ưu nhã từ d8từ đi đến 4bbên cửa 48sổ, trên e3khuôn mặt dbxinh đẹp 15đầy bất 47mãn và bi 6bthương.

Nàng 0ctâm tình f5không tốt, 50bởi vì phụ dcthân nàng 7etrên đường cđi thu nợ cgặp phải 8sơn tặc.

“Tiểu 8thư, tiểu fthư! Không 0xong rồi!”

Nữ 6ctỳ thiếp 7thân từ 37nhỏ đã 60cùng nhau elớn lên 0với nàng 3vội vội 5vàng vàng 10chạy tới.

“Nguyệt d9Quang, thế dnào? Có phải 5ecó tin tức c3của cha ta 7chay không?”

“Tiểu a3thư, điều 3tra ra rồi! eLão gia là 07bị sơn tặc fCuồng Phong c3Vũ bắt đi! 0Bọn chúng 6nói có thể 83thả người, 45bất quá 7ccó điều 9kiện.”

“Điều fkiện gì?”

“Bọn bchúng nói f1muốn một cangười. . 6 . . . . Thay 7thế lão 0gia ở lại fsơn trại, enếu không, 3mệnh lão bgia sẽ không 6bảo đảm!”

“Bọn 4chúng không alấy tiền fsao?”

“Không dlấy.”

“Vậy. 32 . . . . . 2 Bọn chúng eemuốn ai?”

“Bọn 1chúng nói a3tiểu thư 5là kinh thành 92đệ nhất a8mỹ nhân, 5cho nên. . da . . . . Cho dnên. . . . b . .” Gương 9mặt xinh b6đẹp của a4Nguyệt Quang b9lộ ra lo 9lắng cùng c5chần chờ.

“Cho 88nên như thế 8nào?”

“Bọn 3chúng muốn 49tiểu thư dlàm áp trại bphu nhân của cLão đại 0dchúng.”

“Cái 24gì? !”

“A! 7bTiểu thư. 69 . . . . .” 87Nguyệt Quang 78kinh hô, chỉ b2thấy tiểu 3bthư chân cdđã nhũn f4ra té xỉu 9ctrên đất. f6 . . . . .

Tại sao là nàng?

Chẳng lẽ nàng trời sinh mệnh khổ sao?

Nói gì thì lúc này cũng là cơ hội thật tốt để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của lão gia. . . . . .

Dập đầu! Căn bản là đứa trẻ chưa chết được nhà người ta! Ô ô…… (Câu này hơi vô lí nhưng kệ ^^)

“Nguyệt Quang, nàng đừng khóc. Từ nhỏ nàng đã được lão gia

thu nhận, tiểu thư lại đối đãi nàng như muội muội của mình, bây giờ

chính là lúc nàng nên báo ân đó.”

Ngoài kiệu truyền tới thanh âm của quản gia. Hắn bồi nàng đi

tới chân núi Cuồng Phong, bất quá thân phận nàng bây giờ là Đại tiểu thư Văn gia, kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Văn Tú.

Nguyệt Quang lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.

Tiểu thư cùng lão gia đối với nàng ân trọng như núi, cần phải báo ân. Chẳng qua là. . . . . .

Đối phương là sơn tặc! Thật là đáng sợ. . . . . .

Nàng mặc dù chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng cũng trải qua cuộc

sống an ổn, bình thường tiếp xúc cũng đều là dân chúng thiện lương, cũng chưa từng quen biết hung thân ác sát đại phôi đản.

Hôm nay, nàng một mình bị đẩy đến hoàn cảnh xa lạ không nói

làm gì, giờ còn phải ở chung một chỗ cùng một đám cường đạo giết người

không chớp mắt, nhất định sẽ rất đáng sợ . . . . . .

Nàng sờ sờ chủy thủ trong ngực, đây là di vật ông ngoại mất

đi giao cho nàng, để cho nàng phòng thân, hôm nay rốt cục cũng phải sử

dụng đến ──

Ai dám đụng đến một sợi lông tơ của nàng, nàng liền thiến hắn, tuyệt đối không mềm lòng!

“Nguyệt Quang, không được có sơ sót gì, biết không?”

“Nhưng là, nếu như ta đi rồi, bọn họ vẫn không thả lão gia, vậy làm sao bây giờ?” Nàng cũng không muốn hi sinh vô ích.

“Chúng ta cũng chỉ có thể mặc cho số phận, cầu nguyện đám sơn tặc kia có chút lương tâm, có thể giữ lời hứa. . . . . .” Tổng quản thở dài. “Bọn chúng chỉ định để cả người cả kiệu ở chỗ này đợi. Nguyệt

Quang, nàng bảo trọng, chúng ta đi trước.”

Tổng quản vừa dứt lời, mọi người liền nhanh chóng rời đi.

Đó! Thật là không có lương tâm. . . . . . Nguyệt Quang từ cửa sổ cỗ kiệu len lén nhìn ra phía ngoài, trong lòng lo lắng bất an.

“Sơn tặc đáng chết, không cho phép ngươi chạm vào ta! Nếu

không ta một đao giết ngươi. . . . . .” Nàng nghĩ đến tình huống có thể

như thế này, lại lắc đầu. “Không được, không thể quá hung ác, vạn nhất

bọn họ thẹn quá hóa giận thì nguy rồi.”

Nàng hít sâu một hơi, sau đó làm ra bộ dáng đáng thương, dùng ngữ điệu khiến người ta thông cảm nói: ” Các đại gia hảo tâm, cha ta là một người tốt, van cầu các ngươi không nên giết lầm người tốt. . . . .

.”

Ân, như vậy có phải là quá hèn mọn? Có lẽ bọn họ không thích

bộ mặt khóc lóc thảm thiết. . . . . . Vậy đổi thành khuôn mặt tươi cười

sẽ tốt hơn.

Lại hít sâu một hơi, nàng cố gắng nặn ra nụ cười rực rỡ nhất, “Các vị sơn tặc đại ca, các ngươi ──” Nàng “luyện tập” đến một nửa đột

nhiên nghe được thanh âm kỳ quái, vốn đã căng thẳng thần kinh lần này

càng thêm căng hơn, nàng thật sợ mình sẽ khóc rống lên và làm hỏng hết

mất ──

Không được, nàng phải kiên cường!

Nguyệt Quang quyết định không ở trong kiệu chớ chết, nàng vén rèm kiệu ra, đôi mắt liếc vội bốn phía ──

Bốn phía im lặng đến dọa người.

Nàng cẩn thận đi ra khỏi kiệu, không khí trong lành cũng giúp nàng lấy lại chút dũng khí cùng tinh thần.

Xem ra, vừa rồi nàng chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.

Nguyệt Quang hít sâu vài lần, an ủi mình đừng suy nghĩ quá nhiều, bất luận cái gì cũng vậy bất quá sơn tặc đáng sợ hơn.

Nàng đang tự an ủi mình thì đột nhiên có một thanh âm kỳ quái lại xuất hiện, hơn nữa lần này càng thêm rõ ràng, mà. . . . . . càng

đến gần hơn nữa.

Không phải là có quỷ chứ?

Không không không! Ban ngày, số của nàng cũng không xui như vậy, gặp được huynh đệ tốt.

Vậy. . . . . . Có phải là thú dữ ăn thịt?

“A ─