XtGem Forum catalog
Áp Trại Tiểu Vương Phi

Áp Trại Tiểu Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322220

Bình chọn: 9.5.00/10/222 lượt.

phía dưới chậm rãi di động.

Mỗi một lần hắn di động, nàng cũng cảm giác thân thể mình bị điện giật một lần.

“Thật tuyệt. . . . . . Ngươi có thể nhanh một chút. . . . . .” Nàng thở phì phò nói.

Đối với yêu cầu của nàng, hắn thật sự là cầu cũng không được, bởi vì dục vọng cấp thiết trong cơ thể hắn cần nàng tới thỏa mãn và

phóng thích.

Thân thể hắn đè trên người nàng, sau đó ở trên người nàng

biểu hiện nguyên thủy nhất, dục vọng cuồng liệt nhất. . . . . . Hai

người ôm chặt nhau, hắn không ngừng chạy nước rút trong tiểu huyệt của

nàng, mà nàng cũng kiều mị rên rỉ cùng đong đưa hưởng ứng nhiệt tình của hắn.

“A. . . . . . Thật tuyệt vời! Ta không được. . . . . .” Nàng vong tình kêu.

Hắn đặt hai chân của nàng trên vai, càng tiến sâu hơn trong

cơ thể nàng, mỗi một lần đều chạm đến hoa tâm của nàng, khiến toàn thân

nàng cuồng loạn, cơ hồ bị từng trận vui sướng mãnh liệt bao phủ.

“A a. . . . . . Ta không chịu nổi. . . . . . Ngươi chậm một chút. . . . . .”

Đức Chiêu không những không thể chậm lại, ngược lại càng ngày càng cuồng liệt ma sát vách tường non nớt của nàng, một lần lại một lần dùng sức ở trong cơ thể nàng qua lại, mang đến cho hai người từng đợt

lại từng đợt cao trào.

“A. . . . . .” Tiểu Trúc phát ra tiếng kêu ngay cả mình cũng

thấy dẫm đãng. Nàng cắn ngón tay của mình để giảm thanh lượng, nhưng vẫn là không nhịn được bật ra âm thanh rên rỉ.

Thấy nàng yêu kiều tiêu hồn như vậy, hắn càng thêm hưng phấn thẳng tiến.

“Ngươi hại ta. . . . . . Không còn là mình . . . . . .” Nàng thở gấp oán giận.

Đức Chiêu chỉ lộ ra một nụ cười đắc ý, phảng phất dụng ý của hắn chính là như thế.

Hắn ôm lấy nàng, để nàng ngồi trên người mình, vật cứng rắn vẫn như cũ hùng dũng trong cơ thể nàng.

“Đau không?” Hắn quan tâm hỏi.

“Không. . . . . . Chỉ có loại cảm giác là lạ. . . . . .”

“Di chuyển trên dưới một chút!” Hắn nhẹ giọng ra lệnh.

Nàng chậm rãi khi di động trên người hắn, mà hai tay của hắn đi vòng qua trước mặt, xoa nắn ngực của nàng.

Hắn mặc cho nàng tự di chuyển, để cho nàng tự mình tìm kiếm

tình yêu tuyệt vời, hắn liên tục rơi xuống vô số cái hôn trên cổ nàng,

cuối cùng đi tới vành tai nàng, há miệng nhẹ cắn.

“A a. . . . . .” Nàng không tự chủ vặn vẹo thắt lưng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ngâm tiêu hồn.

Mà bàn tay to của hắn cũng vuốt ve mỗi tấc da thịt trơn mịn

của nàng, cùng ngón tay không ngừng trêu đùa, kích thích làm ngực nàng

cũng lay động.

Dần dần, động tác của nàng càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập. . . . . . Hắn biết nàng sắp đạt tới cao trào!

Hắn ôm lấy cả người nàng, nằm ở trên ghế, sau đó giữ eo nhỏ của nàng tăng nhanh tốc độ ──

Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu vong tình, hắn từ phía

sau tiến vào nơi sâu nhất của nàng, để cho khoái cảm bao phủ hai người. . . . . .

Đợi đến khi Đức Chiêu hô hấp bình thường trở lại, hắn phát hiện Tiểu Trúc đã mệt mỏi ngủ thật say.

Ôm nàng đến bên giường phía sau thư phòng, hắn thay nàng đắp chăn, in xuống một cái hôn trên môi nàng.

“Ngủ ngon. Mơ thấy ta. . . . . .”

Sáng sớm hôm sau, Đức Chiêu còn đang trong giấc mộng, liền nghe được ngoài cửa truyền đến một hồi xôn xao không nhỏ.

Là người phương nào dám ồn ào như vậy? Hắn ghét nhất người tới ầm ĩ khi hắn đang ngủ!

Hắn mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn không khách khí đẩy cửa vào.

Hắn còn đang suy nghĩ người phương nào lớn mật như thế, lại

thấy Tiểu Trúc mặc một thân quần áo lụa trắng, tức giận bừng bừng, ánh

mắt mở thật lớn ── nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã bị nàng

giết chết trăm ngàn lần.

“Đại vương, chúng ta muốn ngăn cản nàng, nhưng . . . . . .” Tiểu lâu la hầu hạ hắn khó xử nói.

“Các ngươi lui ra, đóng cửa lại.” Hắn phất tay một cái, ra lệnh những người khác đi xuống.

“Dạ!”

Tiểu Trúc đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn

họ, mới mở miệng nói: “Tại sao không để cho ta rời đi? Ngươi mau ra lệnh cho những thủ hạ kia đừng ngăn cản ta!” Nói xong nàng xoay người muốn

đi.

“Chờ một chút, nàng không cần đi nơi nào cả!” Hắn lạnh lùng nói.

Tiểu Trúc sắc mặt trắng nhợt, “Ngươi muốn giam lỏng ta?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Đức Chiêu lộ ra chút mệt mỏi,

đồng thời cũng mang theo nụ cười vô cùng khêu gợi, “Nếu nàng muốn gả cho sơn tặc, không bằng gả cho ta làm áp trại phu nhân!” Nói xong, hắn vén

chăn đi xuống giường.

Tiểu Trúc tức giận xoay đầu lại, “Cho dù phải gả cũng sẽ không ── A!”

Trời ạ! Hắn hắn hắn. . . . . . Quang lưu!

Tiểu Trúc lập tức cũng quên phải dời đi ánh mắt, chỉ có thể

ngơ ngác nhìn chằm chằm lõa thể hoàn mỹ như thần của hắn. Vai hắn to

rộng bền chắc, hai chân cùng khe mông mạnh mẽ, giữa hai chân còn có cái

thứ kia ──

“Sắc lang! Ngủ cư nhiên không mặc quần áo?!” Nàng đỏ mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác.

“Ta đã quen thế này, lại có trợ giúp rất lớn với thân thể.

Còn nàng. . . . . . Nàng thích những chỗ đã thấy sao?” Trong lời nói hắn còn mang theo ý cười.

“Người nào sẽ thích chứ !” Nàng nói thầm.

Không xong rồi, tim đập rất nhanh. . . . . . Hơn nữa nàng tin tưởng hiện tại mặt của nàng