
làm cho
lão bà đại nhân hết giận đây?
Thành thật xin lỗi, vô dụng.
Thề, vô dụng.
Nói đùa, vô dụng.
Cùng nàng ăn bữa tiệc lớn béo chết mình, càng vô dụng.
Hắn thật ra điều gì nên làm đều đã làm, kết quả vẫn là giống nhau đều vô dụng. Hắn rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Hắn nhanh chóng cau mày, vắt óc dùng hết sức nghĩ, ngay tại khi hắn
sắp nghĩ không ra, một câu nói đột nhiên kích động xuất hiện trong đầu
hắn–
Vợ chồng đầu giường cãi nhau hòa cuối giường . Hắn trong ánh mắt lập
tức linh quang phát sáng, cùng với dục hỏa bốc lên. Hắn vĩnh viễn đều
luôn luôn muốn nàng! Tắt đèn trên giường, hắn chậm rãi tiến đến bên lão
bà từ phía sau, đem mặt vùi vào mái tóc dài có mùi hương mê người của
nàng. Cảm giác được hắn tới gần, Bạch Tiệp Ngọc lập tức hai bả vai run
lên, đẩy hắn lùi ra đồng thời di động thân thể, cùng hắn rớt ra khoảng
cách.
Đây là cự tuyệt, nàng biểu hiện thật sự rõ ràng, nhưng quyết tâm cùng nàng hòa giải cũng đã cố định. Thân thể hắn đi theo cử động của nàng,
lại lần nữa dán chặt vào lưng nàng.
“Lão bà……” Hắn nhẹ giọng nỉ non.
“Em muốn ngủ.” Nàng lạnh lùng nói, giống như một chậu nước lạnh từ
trên cao đổ xuống, chỉ tiếc vẫn không làm thuyên giảm quyết tâm của hắn, cùng với dục hỏa dâng cao.
“Được, em ngủ.” Âu Lệnh Nghi nói, tay lại theo vạt áo ngủ đi vào bên
trong quần áo ngủ của nàng, chế trụ trước bộ ngực mềm mại của nàng.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Nàng lạnh giọng hỏi.
“Yêu em.” Hắn hôn đôi môi ấm nóng lên cổ nàng.
“Em nói, em muốn ngủ.”
“Được, em ngủ…… Em ngủ là chuyện của em, anh làm là chuyện của anh.”
Hắn thì thào nói vào bên tai nàng, sau đó há mồm ngậm chặt vành tai của
nàng, nhẹ nhàng hút.(Oa oa anh biến thái quá a! làm gì có cái loại đạo
lý này a. Song nhi : *khều khều* ,có đấy nhớ ='>'>)
Bạch Tiệp Ngọc ngăn chặn không được cả người run rẩy, nàng muốn đẩy
lão công ra, muốn tiếp tục giả bộ tức giận dùng lời nói lạnh nhạt để cự
tuyệt yêu cầu của hắn, trời biết thân thể của hắn đã bắt đầu nóng lên,
hô hấp cùng nhịp tim cũng đều không tự chủ được đập nhanh hơn lên. Nàng
cũng muốn hắn!
Môi hắn ở bên lỗ tai nàng, dần trượt xuống chiếc gáy mẫn cảm.
Nàng không tự chủ được hưởng ứng theo hắn.
“Em tha thứ cho anh sao, lão bà?” Âu Lệnh Nghi giọng khàn khàn hỏi nàng.
Hắn thực đáng giận, thế nhưng dùng phương thức này –
“Đáng giận anh , nhanh chút.” Bạch Tiệp Ngọc cắn răng gầm nhẹ.
“Đáp án đâu?” (Phong : anh gian quá đi *che mặt e thẹn* …Song : ngươi thẹn cái gì * đập đập vai* căng mắt mà nhìn á)
“Được.” Nàng rốt cuộc không thể kiên trì, rên rỉ trả lời, mà hắn cũng đi theo phóng thích chính mình, cùng nàng đặt tiệc ăn mừng như điên……
Nàng mệt mỏi vô lực cùng hắn thanh toán sòng phẳng sổ sách, trước khi hô hấp khôi phục vững vàng, đã rơi vào mộng đẹp.
Âu Lệnh Nghi đem nàng dựa vào trong lòng mình, thỏa mãn vòng tay ôm nàng, đi vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ thật ngon.
Đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa hảo cùng với sáng sớm hôm sau bị lão
bà nhắc nhở, nếu hắn vẫn dám để ý Trương Khải Linh, vẫn muốn làm lạn
người tốt để nàng ta lợi dụng, phản ứng lần tới của nàng, sẽ không chỉ
là tức giận không để ý tới hắn là qua chuyện,mà nàng tuyệt đối sẽ không
tha thứ hắn.
Cái gọi là không tha thứ chính là ly hôn, bởi vì nàng tuyệt không
muốn lão công nàng cùng bạn gái trước vương vấn mãi không dứt. Khi lão
bà nói lời này, biểu tình nghiêm túc thật sự, một chút ý tứ nói giỡn đều không có, hắn sợ tới mức lập tức rút dây điện thoại trong phòng khách,
ngăn chặn Trương Khải Linh lại gọi điện tới.
Hắn thực may mắn điện thoại của hắn mới được đổi một thời gian trước, nàng cũng không biết được.
Thế nhưng may mắn chỉ duy trì được một tuần mà thôi, Trương Khải Linh không biết làm thế nào lại tìm được số điện thoại, gọi điện cho hắn,
đem hắn hù đến nhảy dựng.
“Lệnh Nghi, em có quấy rầy đến anh công tác không?” Nàng ở đầu điện thoại kia thấp giọng hỏi hắn.
“Có một chút.” Hắn hàm súc trả lời, hy vọng nói như vậy có thể làm cho nàng thức thời chủ động tắt điện thoại.
“Thực xin lỗi.” Nàng trước giải thích, tiếp theo lại nói:“Anh có thể ra ngoài không?”
Âu Lệnh Nghi nhíu mày, không nói gì. Hắn đã nói rõ nàng quấy rầy hắn
công tác, kết quả nàng thế nhưng còn muốn hắn đi ra ngoài? Nàng nguyên
lai chính là một người chỉ để ý đến mình như vậy sao?
“Thực xin lỗi, tôi hiện tại đang bận một chút –”
“Lệnh Nghi, em mang thai.” Nàng lại mở miệng lần nữa.
Hắn trừng mắt, không hiểu nàng vì sao muốn gọi điện thoại riêng đến
nói với hắn chuyện này. Nàng hẳn là phải nói với bạn trai nàng, không
phải sao? Hơn nữa, có đứa nhỏ là rất tốt, như vậy nàng có thể cùng bạn
trai thuận lý thành chương(hợp lẽ,lô gisc) mà kết hôn nha?
Ân, có lẽ hắn nên cùng nàng nói một tiếng chúc mừng mới đúng.
“Chúc mừng cô.” Hắn nói.
“Ô ô……” Điện thoại đầu kia nàng đột nhiên khóc lên.
Âu Lệnh Nghi nhất thời cứng đờ cả người, không biết làm sao.“Khải,
Khải Linh?” Nàng sao chưa nói gì liền khóc nha, hiện tại hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Hắn không cần đứa nhỏ này!” Nàng khóc sướt mướt nói.
Hắn sửng sốt,