Old school Easter eggs.
Ba Ba

Ba Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322873

Bình chọn: 8.5.00/10/287 lượt.

, mai mẹ đi siêu thị với ba và con nhé mẹ. Có được không mẹ?

Diệp Tâm không thể nói lời từ chối trước đôi mắt đầy chờ mong của con gái, chỉ có thể gật đầu.

Ánh mắt Nghiêm Thành càng lúc càng ấm áp. Anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cảm nhận hạnh phúc đang từ từ gõ cửa lòng mình. Nó vô cùng đơn giản, thế mà mấy năm nay anh không dám đến gần, với tay chạm vào. May mà nó cũng chẳng bỏ rơi anh.

…-Anh Nghiêm….

Đối diện với Nghiêm Thành là khuôn mặt nghiêm nghị của Nhiếp Ân. Anh khẽ gật đầu:

-Tôi hiểu ý cô…Nhưng hiện nay chưa thể chấm dứt hợp đồng được.

-Lạc Lạc không muốn diễn nữa. Chúng tôi cũng đã hoàn thành bước đầu thỏa thuận, hiện nay 70% Diệp Tâm sẽ không nỡ bỏ anh đi. Chuyện còn lại là do anh Nghiêm giải quyết. Tôi cũng phải nghĩ cho Tiểu Lạc….

-Tiểu Lạc ở lại có thể tiếp tục đi học -Nghiêm Thành vẫn bình thản- Hiện nay thằng bé mới có 11 tuổi, không nên cùng cô lang thang không rõ nữa. Cô cũng đã nói – hợp đồng mới chỉ hoàn thành bước đầu.

-Đó là do anh không tiếp tục kế hoạch mà chúng tôi đã vạch ra cho anh- Nhiếp Ân cười khẩy- Nếu anh….

-Cô cũng là phụ nữ, cũng không nên dùng phương pháp đó trừ khi là bất đắc dĩ -Nghiêm Thành bỗng hạ giọng- Cô tiếp tục giúp tôi giữ chân và làm cô ấy mềm lòng, ngoài tiền bạc, tôi cũng sẽ làm cho cô một số chuyện. Ví dụ như….Thạch Tư Nhiên….

-Anh….

Đến lượt Nhiếp Ân giật mình. Anh ta vừa nhắc tới cái tên đó. Anh ta biết cả Thạch Tư Nhiên?

-Tôi cũng từng hợp tác với anh ta qua vài hạng mục. Cô cũng biết, khi hợp tác thì cũng phải tìm hiểu đối tác của mình một chút. Thạch Tư Nhiên có hai đời vợ, người vợ đầu không được nhắc đến nhiều nhưng tôi được biết, cô ấy là con gái độc nhất của ông Lâm Tuấn Hiền. Sau khi ông Lâm mất, cô ấy và anh Thạch cũng li hôn. Tên cô ấy là Lâm Tụng Ân….

-Anh….

-Tôi vốn không có hứng thú xen vào chuyện đời tư của người khác nhưng cô Nhiếp lại là người có khả năng giúp tôi rất nhiều trong lúc này. Chúng ta có thể hợp tác qua lại. Nếu cô có vướng mắc gì với anh Thạch Tư Nhiên cần tôi hỗ trợ, tôi cũng sẽ hết lòng hết sức. Cô Nhiếp, mong cô giúp đỡ nhiều….

Tư liệu mới được chuyển đến cho Nghiêm Thành còn cho anh biết một thông tin quan trọng. Ba năm trước, Khang Kỳ Bách thất bại trong một vụ ám sát, có thể đã bị giết chết tại Hong Kong. Tuy ít người biết mặt mũi của một sát thủ nhưng Nghiêm Thành vẫn tra ra được….Khang Kỳ Bách chỉ cao có 1m68 trong khi chiều cao hiện tại của “anh Khang” không thua kém anh mấy, vào khoảng 1m80.

Người trưởng thành không thể cao thêm 12cm khi đã hết tuổi tăng trưởng. Khang Kỳ Bách tính cách tàn nhẫn, dù có “rửa tay gác kiếm” cũng khó mà gia nhập vào nhóm lừa đảo. Không loại trừ khả năng, Nhiếp Ân và Lạc Lạc cũng đang bị người đồng hành đưa vào một trò lừa.

-Tôi sẽ ở lại thêm vài tháng nữa- Nhiếp Ân hít một hơi thật sâu- Tôi cũng muốn gặp lại anh Thạch….Muốn nhìn cuộc sống hạnh phúc của anh ấy. Điều kiện của tôi chỉ đơn giản là vậy, không biết anh Nghiêm có thể giúp không?

Đối diện….Gặp lại….Tay Nhiếp Ân run lên. Cô không che giấu nỗi cảm xúc. Chuyện mười năm có lẻ mà sao ngỡ cứ hôm qua…..

Buổi tiệc xã giao kéo dài hơn 9 giờ đêm là tới phần khiêu vũ. Tuy nhiên khách mời đinh của tiệc là ông Giản -Phó thị trưởng đột ngột bị bệnh nhẹ, không đến được. Nghiêm Thành nhân dịp đó lấy cớ trong người không khỏe, để chuyện lại cho trợ lý giải quyết, lái xe về nhà.

10 giờ, phòng anh sáng đèn. Nghiêm Thành cười nhẹ, từng bước êm ái lên phòng.

Giọng trong trẻo của Đào Đào vang lên:

-Mẹ ơi, mai đi siêu thị rồi….

Bình thường, mỗi tháng Diệp Tâm sẽ đi siêu thị một lần. Tối trước đó, cô sẽ lên danh sách những đồ dùng cần mua, đi sớm để xem hàng khuyến mãi nhiều hay ít. Đào Đào cũng tham gia cùng mẹ. Đối với cô bé, đó là môt thú vui.

-Ừ.

Diệp Tâm đành lấy giấy bút ra. Cô khó lòng cho con biết, ngày mai người “chủ trì” đi siêu thị mua đồ không phải là mẹ. Nghiêm Thành giàu có, không cần như hai mẹ con phải cân nhắc từng đồng.

-Mua sữa ạ….

Sữa là món ưu tiên trong danh sách mua sắm của Diệp Tâm. Đào Đào sinh sớm, muốn con bé khỏe mạnh phải tăng cường bồi dưỡng rất nhiều.

-Mua gạo ạ….

Đào Đào như đang chỉ đạo. Diệp Tâm là người chỉ thực hiện theo.

-Mua thịt nữa mẹ ơi.

-Còn…còn quần áo nữa. Đào Đào muốn mua áo mới, mẹ và ba cũng mua áo mới nha?

-Ừ.

Diệp Tâm đáp cho qua chuyện. Đáp rồi thì lại có chút ngẩn ngơ.

Ba và mẹ….Cô vẫn chưa quen.

-Có mua đồ chơi cho Đào Đào không?

-Không cần ạ!- Đào Đào cười tít mắt -Đào Đào có Bibi, Tiểu Mật Đào rồi.

Con càng vô tư, Diệp Tâm càng lo lắng. Hiện nay trong mắt Đào Đào, bóng hình ba đang tràn ngập. Nếu như….

Bao nhiêu “nếu như” cứ đè nặng làm cô không thoải mái. Bút cũng vô thức mà vẽ một đường tròn.

-Mẹ ơi, sao mẹ không viết chữ? Mẹ vẽ gì vậy ạ?

Diệp Tâm nhìn lại “bức tranh” dưới tay mình. Hình giống mặt người. Tóc ngắn….Vẽ đàn ông sao?

-Mẹ vẽ ba phải không ạ?

-Không phải -Diệp Tâm xoa đầu con -Thôi đi ngủ đi con….10 giờ rồi.

-Mẹ ngủ với con đi mẹ….

Đào Đào dụi mặt vào ngực Diệp Tâm, tay lần mò vào trong áo cô. Diệp Tâm liếc con gái, nụ cười lại trở lại trê