
o hợp ta quen biết một người có phụ thân là Hộ pháp Kim Ba Cung. Hắn nói cho ta biết Cố tẩu là Mộ Dung Tiếu Cung chủ Kim Ba Cung. Còn ngươi là con gái của bà ấy và Thạch Cảnh. Ta không tiết lộ chuyện đó với bất cứ kẻ nào, bởi vì ta cảm kích ân tình Cố tẩu đối với ta, tình nguyện giữ bí mật này. Nhưng sau này ta lại biết người và Giang Thần có hôn ước.”
Cô ta thở dài lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự đau xót và oán hận.
“Nỗi đau trong lòng ta ngươi có hiểu được không. Để xứng với chàng, bao năm qua, ta liều mạng luyện võ, trở thành đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, kế thừa chức Chưởng môn. Ta nỗ lực rất nhiều, cố gắng rất nhiều chỉ để có một ngày có thể sánh đôi với chàng. Nhưng ngươi chẳng làm gì, chỉ dựa vào một bộ Trọng Sơn Kiếm Phổ là có thể cùng chàng nên vợ nên chồng. Tâm nguyện và cố gắng nhiều năm của ta chẳng lẽ đổ ra sông ra biển hết? Mất chàng vì một quyển kiếm phổ ta không cam lòng. Không biết ngươi giấu quyển kiếm phổ ở đâu, ta sai Tiểu Hà Bao tìm kiếm mà không thể tìm được. Đúng rồi, Tiểu Hà Bao là muội muội của ta, con bé tên là Ngư Mộ Hà.”
Ta giật mình, nghe thế mà thấy lòng tan nát. Như những sợi tơ mỏng manh lơ đãng phát sinh bên người, có sợi dài sợi ngắn, lúc này bỗng nhiên thành một tấm lưới mắt li ti giăng chặt lấy ta, khiến ta không thở nổi.
“Ta nghĩ, chỉ cần ta có thể lấy được kiếm phổ là chàng có thể hủy bỏ hôn sự này. Ta vốn có thể lấy mạng ngươi, nhưng dù gì mẹ ngươi cũng là ân nhân của ta, ta có địa vị hôm nay là nhờ bà ấy, vì thế lòng ta cảm kích, chỉ nghĩ cách lấy kiếm phổ chứ không muốn giết ngươi. Nhưng ta mấy lần phái người không thành công. Ngay cả Chu Ích Thông cũng không thành công. Ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Ta biết ngươi và Vân Châu đều có tình cảm với nhau, chỉ vì hiểu lầm mà không đến được với nhau, vì thế ta gửi cho Vân Châu một lá thư viết hai ngươi không phải đường huynh muội, có thể thành thân. Nhưng ngươi không nối lại tình cũ với hắn, khiến ta rất ngoài ý muốn. Tại sao? Hay là ngươi đã phải lòng Giang Thần?”
Cô ta như rít lên, sắc nhọn đến chói tai. Câu hỏi đấy khiến lòng ta bất ngờ nhói đau.
“Không còn cách nào khác, ta chỉ còn có thể nói rõ chân tướng với ngươi, ta biết, bị lừa dối một thời gian dài như thế cảm giác rất đau khổ.”
Đúng là bị lừa gạt rất đau khổ, nhưng ta không rõ, bị dối gạt cả đời hay biết chân tướng như lúc này thì đau khổ hơn.
Cô ta cười lạnh nói: “Giang Thần là vì Trọng Sơn Kiếm Phổ mới đính hôn với ngươi, đến tận lúc này ngươi vẫn không hay sao?”
Cổ họng ta như bị dao đâm, đau không kiềm chế được, sự đau đớn dần lan xuống cuối cùng bóp nghẹt trái tim. Ta không muốn nghe cô ta nói nữa, cũng không dám nhìn vào mắt cô ta nữa, lại thầm liều mạng thuyết phục bản thân, ta và Giang Thần có bốn năm tình cảm, ta không thể vì mấy câu nói đơn phương của cô ta mà gạt bỏ hết những điều hắn đã làm cho ta, ta không tin, hắn chỉ vì Trọng Sơn kiếm phổ mới đến với ta.
“Có phải chàng có rất nhiều chuyện gạt ngươi? Nếu thật lòng có tình cảm với một người, làm sao có thể dối gạt người đó nhiều như thế? Chàng làm như vậy chỉ có thể là vì chàng chỉ giả vờ với ngươi, không hề có tình cảm.”
Những lời này nói đúng tử huyệt của ta. Đúng vậy, hắn gạt ta rất nhiều, ta không thể nhìn thấu hay đoán được tâm ý của hắn. Nếu Ngư Mộ Khê không nói với ta, ta vĩnh viễn cũng không biết hắn từng cùng cô ta có một thời thanh mai trúc mã. Mắt ta hoa lên, như cuồng phong cuốn lá vàng bay mịt mù không thấy đường đi. Lòng ta chưa từng rối loạn, chưa từng bất lực như thế. Ta rất muốn cô ta im lặng, sợ cô ta nói thêm một câu, lòng tin dành cho Giang Thần sẽ tan thành tro bụi.
Đáng tiếc cô ta không im lặng, kéo ta về phía hầm băng.
“Vân Mạt, cho đến tận lúc này ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi. Ta hẹn ngươi tới đây, không phải muốn làm gì ngươi, mà chỉ muốn ngươi thành toàn cho ta và Giang Thần. Cũng là thành toàn cho ngươi. Không phải ngươi thầm thích Vân Châu sao? Ta thay ngươi hẹn hắn, một lát nữa hắn sẽ đến.”
Ta chợt cả kinh, cô ta còn hẹn Vân Châu, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Cô ta cười tươi như hoa, thành thạo cho ta uống một viên thuốc, ta âm thầm kinh hãi, nhưng chỉ đành bó tay, không biết vừa rồi cô ta dùng ám khí gì, hẳn là có tẩm độc, giờ phút này ta toàn thân vô lực.
“Tiểu Mạt, ngươi chớ có trách ta. Thật ra, sau này ngươi sẽ phải cảm kích vì ta đã thành toàn cho ngươi và Vân Châu. Ngươi đến với hắn, ta đến với Giang Thần, người yêu nhau đến được với nhau, chẳng phải quá tốt sao?”
Ta sợ hãi không tự chủ được, không hiểu rốt cuộc cô ta muốn gì. Cô ta cười ôm ta vào phòng, đặt ta trên giường.
“Một lát nữa Vân Châu sẽ đến, ngươi cùng hắn gạo nấu thành cơm, từ nay nên vợ nên chồng có phải tốt không?”
Ta kinh ngạc đến mức tim như muốn ngừng đập, cô ta thực sự lên kế hoạch thế sao.
Cô ta đi ra ngoài cửa, dưới mái hiên, dáng người xinh đẹp như tranh cắt giấy. Ta kinh ngạc nhìn theo, vừa căng thẳng vừa tức giận, lại không thể động đậy, không biết cô ta hạ độc gì, chỉ một lát ta đã thấy nóng bừng từ bên trong.
Đột nhiên, ta thấy tiếng bước chân. Tiếng bước c