XtGem Forum catalog
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324472

Bình chọn: 8.5.00/10/447 lượt.

nóng, kinh hãi thành bệnh?”

Ta vừa ho khan vừa ôm ngực, không rõ là vì ho hay vì đau ngực hay vì lí do gì khác, chỉ thấy hốc mắt đau xót, như thể bị vô số cây kim nhỏ châm lên.

Tiểu Hà Bao lại nói luôn mồm: “Tiểu thư, cô bệnh nặng thật rồi, ho đến ứa nước mắt.”

Ta vội vàng lau nước mắt, lại ho thêm mấy tiếng.

Tiểu Hà Bao cầm một khăn mặt che lên mặt ta, ta không dám bỏ xuống, khăn này đã nhúng nước, dính trên mặt ta như một cánh bướm ướt mưa, không thể bay nữa.

Không ai hiểu được nỗi đau trong lòng ta, ta càng không có cách nào thổ lộ, nước mắt giàn dụa như mưa, như lũ tràn bờ, sóng gió gào thét trong lòng, từng đoạn quá khứ nhạt nhòa mờ ảo dần trở nên rõ ràng, như hoa trong gương, trăng dưới nước, rõ ràng đến nhói lòng.

Đêm hôm đó, ta đứng trước mặt hắn hắn, men say Tây Phong Liệt vẩn vơ đâu đây. Ta nói với hắn, ca ca đừng coi là thật, muội chỉ thuận miệng nói thế, cứ cho là muội hồ đò.

Sắc mặt hắn như băng hà phương Bắc, kéo tay ta lại. Đến tận hôm nay ta mới hiểu tại sao hắn giận, tại sao trách ta nặng lời thế.

Ta tặng Giang Thần khóa vàng, mọi người nói là tín vật đính ước. Ta tặng Giang Thần chén trúc “lệ tương tư”, tặng hắn chén trúc có câu thơ trong bài “Tặng Uông Luân”, ai cũng biết nhờ thơ gửi tình.

Ta hẹn hắn trên cầu, hắn chờ ta hy vọng, chẳng ngờ ta mai mối cho hắn. Hắn nản lòng thoái chí hỏi ta một câu để rồi buồn bã ra đi.

Sáng sớm Giang Thần đi ra từ phòng ta trong tình trạng áo quần không chỉnh, ai nấy đều chứng kiến tận mắt. Sư phụ chính miệng định hôn ước cho ta, hắn cũng chính tai nghe thấy.

Từng chuyện từng chuyện, dường như để nói cho hắn hay, ta không thích hắn, người ta thích là Giang Thần. Chỉ một mình ta biết người ta thương mến là ai, nhưng đã quá muộn.

Nhưng dù ta có ngây thơ trì độn, hắn trước giờ thông minh nhanh nhạy, tại sao không hỏi ta một câu? Tình cảm vuột qua tầm tay, sao có thể cam lòng.

Khăn đã ướt đẫm, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, ta sợ Tiểu Hà Bao trông thấy, xoay người vào góc tường lặng lẽ rơi lệ.

“Tiểu Hà Bao, nàng thế nào rồi?”

Là tiếng của Giang Thần, nghĩ đến chuyện bởi vì hắn mà ta và Vân Châu hiểu nhầm hết lần này đến lần khác, lòng ta càng thêm khó chịu, giả vờ nhắm mắt ngủ.

Tiểu Hà Bao u buồn than thở: “Haizzz, vừa sốt cao vừa ho khan. Cô gia trông tiểu thư một lúc đi, em đi sắc thuốc.”

Ta cảm thấy mép giường khẽ lún, sau đó là một bàn tay mát lạnh đặt lên trán ta, ta không kiềm chế được khẽ run, hắn biết ta chưa ngủ, cúi người hỏi: “Tiểu Mạt, muội có muốn ăn gì không?”

Ta lắc đầu, chỉ muốn úp mặt xuống gối không để hắn nhìn thấy ta rơi nước mắt.

Hắn yên lặng thở dài, thì thầm: “Đã rất lâu muội không bị bệnh, ta còn nhớ lần trước là dịp tết có tuyết rơi.”

Ta không lên tiếng, lần đó là lúc hắn săn gà rừng trong tuyết, nướng xong gọi ta đến ăn, ta ngồi bên đống lửa, hào hứng ăn xong về nhà thì bị phong hàn.

Giường chiếu khẽ động, chắc là hắn đứng lên, nhưng ta không nghe thấy tiếng mở cửa phòng, hẳn là hắn chưa đi. Trong phòng im lặng như tờ, chỉ còn tiếng nước tí tách, hắn đang làm gì?

Đột nhiên, một khăn mặt ấm áp đặt lên mặt ta, che lên trán và mắt ta. Mí mắt sưng tấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng xoay người ta lại. May là có khăn che, hắn không nhìn thấy ta khóc.

Ngón tay hắn vén tóc bên tai ta, người ta gồng cứng, rất mất tự nhiên vì sự đụng chạm của hắn, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ nhúc nhích khăn mặt sẽ rơi ra, để hắn phát hiện ta đã khóc.

Ngón tay của hắn lướt qua cằm ta, ta không kiềm chế được lại run lên. Nếu là bình thường, nhất định ta sẽ nhảy dựng lên bắt hắn trả giá, nhưng giờ phút này ta chán nản tuyệt vọng, để mặc hắn quấy rối hai lần. Huống hồ, lúc ta đòi cái khóa vàng, cũng vô tình sờ mó hắn hai lần, coi như hòa.

Hắn thầm thì: “Tiểu Mạt, chờ muội khỏe, ta đưa muội về nhà. Mẫu thân gửi thư nói muốn gặp muội. Muội cũng chưa từng đến kinh thành mà, ta dẫn muội đi thăm thú được không?”

Ta không trả lời.

Hắn tỉ tê về kinh thành, cảnh đẹp, đồ ăn ngon, rạp hát nào náo nhiệt, gánh xiếc nào diễn hay. Giọng hắn dịu dàng, trịu mến như ngày bé sư phụ dỗ ta đi ngủ. Lòng của ta dần ổn định hơn, chỉ thi thoảng nhói đau như bị khoét mất một phần.

Đột nhiên, tay phải của ta bị hắn cầm, lòng ta hoảng hốt, vội vàng rụt lại, hắn lại dùng cả hai bàn tay giữ tay ta, như hai lớp vỏ trai bao bọc viên ngọc bên trong.

Ta bị khăn che mắt, nhưng cảm nhận rất rõ ràng, bàn tay hắn rộng lớn mạnh mẽ, bao trọn tay ta. Ta cố rụt hai hai cái, chỉ là vô ích, tay hắn không hề suy suyển.

“Tiểu Mạt, muội có biết không, ta rất thích muội.”

Ta nằm mơ cũng không ngờ hắn sẽ nói câu đấy, giật mình hoảng sợ, lập tức phản xạ có điều kiện liều mạng rụt tay, hắn lại càng giữ chặt hơn.

Mặt của ta bắt đầu nóng lên, may mà ta che mắt, không nhìn thấy hắn, vẫn chưa đến mức quá xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người thổ lộ tình cảm với ta, đáng tiếc lại không phải Vân Châu. Lòng ta trào dâng đau đớn và chua xót, ứa lệ không ngừng.

“Tiểu Mạt, ta biết muội chưa thích ta, nhưng… có ta thích muội là đủ rồi. Một ngày nào đó, muội cũng sẽ thích ta, phả