pacman, rainbows, and roller s
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323622

Bình chọn: 10.00/10/362 lượt.

lời nào diễn tả được.

Ta lo lắng sợ sệt hưởng thụ trà Long Tỉnh loại tốt nhất và điểm tâm loại tốt nhất, Triệu Dạ Bạch sư huynh nói: “Tiểu Mạt, muội có muốn đi xem kịch không? Nghe nói hôm nay diễn Tây Sương Ký.”

Ta vừa nghe thế liền mở cờ trong bụng, lập tức dứt khoát theo Triệu Dạ Bạch sư huynh đến rạp hát.

Chờ không lâu thì bắt đầu diễn kịch. Ta xem đến mê mẩn, dự định học tập Hồng Nương, sau này dốc lòng làm bà mối cho Vân Châu một lần. Nhưng xem xong thì ta nhận ra một chân lý, đó chính là, nếu gặp tiểu thư công tử nhanh nhẹn mạnh mẽ, Hồng Nương không có cũng chẳng sao, đặc biệt là phải rút lui đúng lúc, nếu không sẽ khiến người ta khó chịu.

Ra khỏi rạp hát, ta vui vẻ hơn rất nhiều, đang định cùng hai vị sư huynh trở về Tiêu Dao Môn, đột nhiên, đôi mắt một mí của Hà Tiểu Nhạc sư huynh bỗng mở to bất ngờ.

“Vị công tử kia sao mà giống Giang sư huynh?”

Triệu Dạ Bạch sư huynh lập tức kiễng chân, khum tay để nhìn.

Ta nhìn theo bàn tay mập mạp của Hà Tiểu Nhạc sư huynh, thấy một bóng dáng cao gầy phóng khoáng đi ra từ cửa lớn Ôn Nhu Hương.

Ta trợn mắt nhìn, Giang Thần! Hắn… hắn vào Ôn Nhu Hương!

Hắn vốn ngọc thụ lâm phong, giữa một con phố toàn đàn ông tầm thường, nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Khó trách Hà sư huynh mắt một mí cũng nhìn ra hắn.

Triệu Dạ Bạch sư huynh vẫy cánh tay mập mập, hô: “Giang Thần! Chúng ta ở bên này.”

Giang Thần ngẩn ra, nhìn về phía chúng ta.

Sau lưng hắn là mấy cô nương của Ôn Nhu Hương, ta vừa nhìn đã thấy toàn thân rét lạnh. Đang giữa tiết xuân se lạnh, bọn họ đã mặc thứ xiêm ý hở cả tay lẫn chân, thật là không coi thời tiết ra gì.

Giang Thần đi tới, trong tay còn cầm một bọc hành lý nhỏ. Trời ạ, hắn còn mang cả quần áo để thay đến đây, chẳng lẽ tính định cư luôn ở Ôn Nhu Hương?

Ta nhìn ba chữ Ôn Nhu Hương cỡ lớn thiếp vàng, lại nhìn mấy cô nương ăn mặc hở da hở thịt, lập tức suy nghĩ miên man, lòng trào lên cảm giác kỳ quái, không tả được thành lời.

Giang Thần ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt ba người chúng ta, không chút ngượng ngùng!

Ta kinh ngạc nhìn hắn, mặt mũi tuấn tú, thân hình cao ráo rắn chắc, không kiềm chế nổi mà lo lắng thay cho hắn, đi ra từ chốn yên hoa như lang như hổ, liệu hắn còn giữ được tấm thân trong sạch không?

Triệu Dạ Bạch sư huynh nghiêm túc nói: “Giang sư huynh, sư phụ nghiêm cấm vào sòng bạc và thanh lâu.”

Giang Thần nhướng mày, thản nhiên nói: “Ta đâu có vào.”

Hà Tiểu Nhạc nói: “Chúng ta tận mắt thấy huynh đi từ trong đấy ra.”

Triệu Dạ Bạch sư huynh yên lặng gật đầu.

Ta trừng mắt với Giang Thần, ba nhân chứng sờ sờ đây mà còn chối, hừ.

Giang Thần cười mỉm, nói với ta: “Tiểu Mạt, ta đi vào tìm người lấy gói đồ này, không vào mua vui.”

Ta lườm hắn, hừ một tiếng. Ta không hỏi, hắn giải thích với ta làm gì, hơn nữa giải thích cũng chẳng có chút sức thuyết phục nào. Hà Tiểu Nhạc mắt một mí không nói làm gì, nhưng ta và Triệu Dạ Bạch, hai người bốn con mắt, quyết không nhìn nhầm.

Giang Thần chọc chọc vào tay ta, cười ha hả nói: “Ta mời mọi người ăn cơm.”

Quả nhiên là có tật giật mình, ý đồ hối lộ chúng ta. Ta hừ nặng một tiếng.

Hà Tiểu Nhạc vừa nghe có cơm ăn, lập tức mặt mày hớn hở: “Giang sư huynh, chúng ta sẽ không nói với sư phụ, đúng không, tiểu Mạt?”

Ta nhìn mũi chân, không lên tiếng. Trong lòng ta, dù Giang Thần không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng hắn lại đến chốn yên hoa để mà phong lưu, lòng ta không thoải mái.

Giang Thần lôi kéo tay áo của ta, dịu dàng nói: “Tiểu Mạt, ta khao mọi người một bữa.”

Đến tửu lâu, ta gọi hết những món đắt tiền, bầy đầy một bàn lớn. Hừ, xài hết tiền của hắn, để hắn không còn đồng nào mà phong lưu.

Hà Tiểu Nhạc sư huynh vốn vui đến mức mắt híp như sợi chỉ, đến lúc thấy ta gọi hơi nhiều món, không nhịn được khuyên nhủ: “Tiểu Mạt, muội ăn nhiều như vậy sao? Mặc dù tiền là của Giang sư huynh, nhưng lãng phí là không tốt.”

Triệu sư huynh cũng khuyên nhủ với thái độ chân tình: “Tiểu Mạt, sắp đến mùa hè, tuy nói Tiêu Dao Môn chúng ta xiêm y rộng rãi không lộ dáng người, nhưng ngàn vạn lần không thể coi nhẹ, cam chịu. Ăn gì cũng nên kiềm chế, đúng kiềm chế.”

Giang Thần cười híp mắt nhìn ta, không chút vẻ gì là xót tiền, hừ, vắt cổ chày ra nước bị nắm đằng chuôi giờ cũng có ngày này.

Nhìn một bàn đầy món ăn ngon, ta bỗng thấy chán nản. Haizzz, ta đúng là kẻ thích lo nghĩ, hắn phong lưu là việc của hắn, ta khó chịu hộ hắn cái nỗi gì, ta cũng không phải mẹ hắn, quan tâm nhiều thế để làm gì, biết đạo lý thế, vậy mà vẫn bướng bỉnh như lừa không thể trút nỗi buồn lo.

Ăn được một nửa, rốt cuộc ta không kiền chế được nữa, buông đũa, nhìn Giang Thần nói: “Huynh thấy những món ăn này thế nào?”

Hắn mỉm cười gật đầu với ta: “Không hợp khẩu vị sao?”

Ta gật đầu, sau đó chỉ vào mỗi món ăn trên bàn, nói với Giang Thần: “Huynh nhìn những món ăn này xem, có rau có thịt, có mặn có ngọt, có xanh có đỏ, có tròn có vuông, hình dạng khác nhau, mùi vị khác nhau, rất ngon miệng. Nhưng cho dù huynh ăn thứ gì, vào bụng rồi, một ngày sau sẽ đều thành xú uế để thải ra thôi.”

Hà Tiểu Nhạc sư huynh và Triệu Dạ Bạch sư huynh lập