XtGem Forum catalog
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325475

Bình chọn: 10.00/10/547 lượt.

g không bằng chết.”

Hắn nhếch mép cười ranh mãnh: “Ta sắp vui sướng đến chết rồi đây, khục khục.”

Ta chẳng buồn nhìn hắn nữa, những câu pha trò gượng gạo của hắn chỉ khiến lòng ta thêm nhức nhối, khó mà chịu đựng thêm nữa.

“Muội… muội giao đồ cho hắn, muội không thể khoanh tay nhìn huynh chịu đựng như thế.”

Mắt hắn lóe sáng, đôi môi mỏng mím lại: “Nếu muội đau lòng vì ta thì đừng làm trái lời ta.”

Lòng ta rối như tơ vò không biết có phải đau lòng hay không, ta chỉ biết nếu hắn có mệnh hệ nào thì ta cũng không muốn sống nữa.

Giang Thần thì thầm: “Chúng ta cứ kéo dài tình thế, xem tình hình rồi tính, Chu Hộ pháp kia không phải người tốt, giao trứng cho ác tất không phải chuyện hay.”

Tất nhiên ta biết điều đấy, nhưng tình trạng của Giang Thần khiến lòng ta như lửa đốt.

“Giang Thần, là muội không tốt, không nên đến đây.”

“Đừng nói như vậy, là ta cam tâm tình nguyện đi cùng muội. Nếu muội đã biết thân thế của mình, lại sắp thành thân với ta, đến bái kiến mẫu thân tất nhiên là chuyện hợp tình hợp lý. Huống hồ, ta biết muội đến Kim Ba Cung thật ra là muốn thay mặt nhà họ Giang lấy nốt nửa bộ kiếm phổ còn lại. Điều đó cho thấy lòng muội hướng về ta, hướng về nhà họ Giang, lòng ta rất hiểu. Có những chuyện phải tận mắt chứng kiến mới thật sự chết lòng. Ta thấy muội đến một lần cũng không phải chuyện vô lý.”

Ta buồn bã: “Nhưng… theo tình hình này thì hình như muội đã suy nghĩ quá đơn giản.”

“Tiểu Mạt, dù muội có làm gì, chỉ cần muội vui ta sẽ ủng hộ muội.”

Ta giật mình, không kiềm chế được thì thầm: “Giang Thần, muội cảm thấy nợ huynh rất nhiều.”

Hắn che giấu nụ cười, ánh mắt trở nên sâu lắng: “Vậy lòng muội cứ một mực cảm thấy nợ ta, càng nợ nhiều muội càng không thoát.”

Ta không nói ra lời, lệ tràn khóe mi, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, từ khi nào ta trở nên đa sầu đa cảm thế này?

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng Chu Hộ pháp: “Vân cô nương, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Giang Thần nắm chặt tay ta lắc đầu. Lòng ta giãy giụa không thôi, Giang Thần lại lắc đầu lần nữa, dùng ánh mắt ám chỉ ta không được nhận lời.

Chu Hộ pháp thấy ta không trả lời, đứng ngoài cửa cười lạnh hai tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Đến xế chiều, Giang Thần đau đến không ngồi được, ta dìu hắn nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã vã mồ hôi ướt gối, ta không kiềm chế được, mặc Giang Thần ngăn cẳn, lao ra cửa hô: “Ta muốn gặp Chu Hộ pháp.”

Giang Thần thều thào: “Tiểu Mạt, muội không được đưa cho hắn.”

Ta cắn môi quay đầu nói: “Người quan trọng hay đồ quan trọng?”

Giang Thần tái mặt, vùng dậy la lên: “Thứ đó rất quan trọng đối với ta, không thua gì tính mạng.”

Ta giật mình quay lại nhìn hắn, gương mặt trắng bệch của hắn lộ rõ vẻ lo âu sốt ruột, thần sắc nghiêm túc đáng sợ. Đối với hắn Trọng Sơn kiếm phổ thật sự quan trọng đến thế sao? Nhưng đối với ta, hắn còn quan trọng hơn Trọng Sơn kiếm phổ ngàn lần vạn lần.

Cửa mở, một cô gái đứng ngoài cửa nói: “Chu Hộ pháp mời cô nương đi gặp.”

Giang Thần ở sau lưng hô thất thanh “Tiểu Mạt”.

Ta không quay đầu lại, không chút do dự đi theo cô gái kia, đi vào một gian phòng.

Chu Hộ pháp đưa lưng về phía cửa sổ, đang chà lau một thanh kiếm. Ánh nắng chiều không còn chói chang, gió mát lạnh, phối hợp với trường bào màu đen và mặt nạ vàng kim của hắn, hiện rõ khí thế nặng nề hung bạo.

Hắn quay đầu cười âm hiểm: “Vân cô nương, có lẽ tính mạng người yêu dấu quan trọng hơn, đúng không?”

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ta muốn gì …Vân cô nương không biết sao?”

“Ta… không biết. Không bằng thế này, mời Mộ Dung Cung chủ đến đây, ta đối chất với bà ấy, xem bà ấy đã đưa gì cho ta.”

Chu Hộ pháp hơi ngẩn người, lạnh lùng đạo: “Cung chủ không khỏe, không muốn gặp ai, dặn ta tìm cô nương đòi lại đồ.”

Ta càng thêm tin tưởng lời của Giang Thần, Mộ Dung Cung chủ kia đúng là giả mạo. Nếu không, bà ấy đã không bắt tay cùng Chu Hộ pháp để bức bách ta và Giang Thần, còn dùng đến thủ đoạn hạ lưu như thế.

Lòng ta bùng lửa giận, Kim Ba Cung bị giang hồ xỉ vả quả không sai, tác phong thủ đoạn đúng là quá tiểu nhân hạ lưu.

Ta lạnh lùng nói: “Chỉ cần Chu Hộ pháp nói ra, nếu ta có nhất định giao ra.”

“Ngươi … ngươi đừng thử lòng nhẫn nại của ta.”

Hắn từ từ đi tới, đột nhiên, trường kiếm trong tay vung lên, kề vào cổ ta.

Tim ta giật thót, nhưng ta cá là hắn không dám giết ta, vì vậy thản nhiên nhìn thẳng vào hắn.

Hắn đứng rất gần, chỉ cách ta ba thước, ta nhìn thấy rõ ràng cằm hắn ở sau lớp mặt nạ. Ta có cảm giác hắn còn khá trẻ, hẳn là chưa quá ba mươi.

Lúc trước ta đã hạ quyết tâm dùng kiếm phổ đổi lấy thuốc giải, nhưng đối mặt với thủ đoạn và cách hành xử tiểu nhân này, lòng ta rất phản cảm, hắn hành hạ Giang Thần như thế, chọc giận ta nên thế ta không muốn để hắn đạt được mục đích dễ dàng.

Ta nhìn hắn căm tức, không khí giữa hai chúng ta dần nặng nề.

Đối diện bằng ánh mắt được một lúc, trường kiếm trong tay hắn chậm rãi để xuống, đột nhiên, hắn vươn tay nâng cằm ta, tim ta giật thót, bối rối quay mặt tránh né, hắn như ngẩn người, khẽ thốt ra hai chữ: “Giống lắm.”

Ta tràn đầy băn khoăn, không hiểu