Insane
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326062

Bình chọn: 10.00/10/606 lượt.

o tay ta.

“Làm sao vậy?”

Hắn không nói gì, cũng không cất bước, nhìn ta, hừ một tiếng.

Ta không hiểu nổi, kinh ngạc nhìn hắn, không giải thích được là ý gì.

Hắn nhìn ta, mím đôi môi mỏng, khóe môi cao ngạo, mắt hơi nheo, không hiểu sao lại có vẻ gì đó rất tình tứ, như hờn mà như không liếc ta một cái, rồi lại hừ nhẹ một tiếng.

Ta kinh ngạc không thôi, đây rõ ràng là bộ dạng làm nũng của con gái, hắn cũng làm được sao! Ta âm thầm bội phục, nhưng lại không thể không nói, thái độ hờn giận của hắn rất phong lưu rất đẹp mắt, đúng là quyến rũ hơn người.

Ta vừa bực mình vừa buồn cười, gạt tay hắn: “Muội không hiểu nổi, mặc kệ huynh.”

Hắn dùng sức nắm tay ta, nổi khùng: “Tiểu Mạt, vừa rồi ta thấy, muội gục vào vòng tay Vân Châu.”

Ta đỏ mặt, vội vàng nhỏ giọng nói: “Không phải! Là … là dựa vào tay huynh ấy, bởi vì tên Chu Ích Thông kia tóm cổ chân muội, muội đứng không vững, sợ run lẩy bẩy.”

Hắn lại hừ một tiếng, ánh mắt càng thêm u oán hờn giận.

Ta muốn cười mà không dám cười, cười thì là ta không đoái hoài đến cảm giác của hắn, chỉ sợ hắn càng thêm tức giận, bỏ đi, ta dỗ dành hắn vậy.

“Giang Thần, thật sự không phải như huynh nghĩ.” Ta thật không ngờ hắn lại giận dỗi vì thế, thật kỳ quái, trước kia hắn đưa ta đi gặp Vân Châu, còn khoe khoang bản thân rộng lượng, thì ra chỉ là giả vờ giả vịt? Haizzz, lòng dạ đàn ông mới là như kim đáy bể.

Hắn không nói lời nào, chỉ hừ.

Ta không chịu đựng được nữa, nghiến răng: “Giang Thần, có thế mà huynh cũng ghen sao, đồ lòng dạ hẹp hòi.”

Hắn quay đầu lại, trừng mắt nói: “Ta tức giận là bởi vì muội là vợ của ta, đáng lẽ nên là ta anh hùng cứu mỹ nhân, lại để Vân Châu nẫng tay trên. Ta tự giận mình không được ah?”

Ta cười phì, hắn thế này thật dễ thương quá thể.

“Cười đi, cho muội cười!”

Hắn đột nhiên vòng tay ôm vai ta, nhanh như một cái chớp mắt, môi ta bị chặn đứng…

Hoàng hôn trước mặt như bị che lại, trong khoảnh khắc màn đêm bao phủ, không gian im ắng, tiếng hô hấp cũng trở nên rõ ràng. Gió biển mơn man, tiếng sóng xa dần, không biết đang ở chốn nào. Ta nhắm mắt lại, tâm thần bất ổn rốt cuộc cũng ổn định trở lại.

Uhm, hắn còn sức lực quấy rối ta, xem ra đúng là đã bình an vô sự, bỏ đi, không chống cự hắn..... Thanh phu nhân thu xếp cho chúng ta nghỉ lại phòng dành cho khách đằng sau thiên điện Kim Ba Cung, sau đó lại dẫn sư phụ đến trước cửa một gian phòng khác, nói: “Đây là do Cung chủ căn dặn, nếu có ngày Thạch Chưởng môn đến, thì để nghỉ ngơi ở đây.”

Sư phụ đặt một tay lên cửa phòng, chần chừ như muốn đẩy cửa lại thôi, lòng ta âm thầm kinh ngạc, phòng này chuẩn bị riêng cho sư phụ, bên trong sẽ có kỷ niệm gì? Sư phụ sợ khám phá ra kỉ niệm, hay sợ khơi lại hồi ức?

Sư phụ cứ do dự như thế một hồi, rốt cuộc chậm rãi buông tay, cúi đầu thở dài nói: “Ăn cơm trước đi.”

Thanh phu nhân an bài một mâm cơm thịnh soạn, bát đũa trên bàn đều làm từ bạc, Thanh phu nhân cũng tự mình ngồi xuống dùng cơm, dụng ý không cần nói cũng biết.

Vân Châu ngồi đối diện ta, mỗi lúc vô tình nhìn lên đều đối diện với ánh mắt của hắn, lòng ta bối rối không yên, không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh ăn cơm. Về phần Giang Thần, đã khỏe khoắn kể vanh vách chuyện ta và hắn trải qua trên đảo cho các sư thúc sư huynh nghe.

Hắn kể rất sinh động: “Các vị sư thúc, hôm nay con ở Kim Ba Cung được ăn sơn hào hải vị có thể nói là thế gian hiếm có, một món tên là ‘Thăng quan tiến chức’, món còn lại tên là ‘Mạnh nhất ba quân’. Chẹp chẹp, có thể nói là ngon đến chết!”

Ta vừa nghĩ tới hai món ăn kia, miếng bánh bao liền mắc nghẹn, không làm cách nào nuốt xuống được, bất đắc dĩ, ta gắng uống ba ngụm trà, cố để miếng bánh bao trôi xuống.

Mấy sư thúc chắc do vội vàng đi giải cứu hai ta, trên đường chỉ được uống nước suông ăn lương khô, vừa nghe đến mấy lời đó của Giang Thần đã thấy ứa nước miếng, liền hỏi: “Món ăn thế nào, chế biến kiểu gì?”

Giang Thần cười nham hiểm: “Sau này con sẽ mời mấy vị sư thúc. Bảo đảm các sư thúc chỉ ăn một lần là trọn đời không quên.”

Thanh phu nhân hổ thẹn, thấp giọng nói: “Đó là Chu Ích Thông hạ lệnh.”

Thất sư thúc nói: “Tốt. Giang Thần tiểu tử nhớ đừng quên!”

Giang Thần gật đầu cười trộm, nhướng mày cười với ta, nhân tiện nháy mắt đưa tình.

Các sư thúc vô cùng cao hứng, sư phụ tâm trạng nặng nề không vui, người dùng bữa qua loa, sau đó đứng dậy đầu tiên để về phòng.

Thất sư thúc quay đầu nhìn một chút, ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì vậy, tiểu Mạt và Giang Thần bình an trở về, sư huynh bực bội gì chứ, sao cơm chưa ăn xong đã định về phòng tự kỷ?”

Ta cũng rất lo lắng về sư phụ, chẳng lẽ người buồn vì ta tự động đến Kim Ba Cung? Vừa nghĩ tới chuyện khiến sư phụ lao tâm khổ tứ vất vả đường xa, lòng ta áy náy không thôi, nhìn mâm cơm mà ăn không vào, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng sư phụ, gõ gõ cửa, thấp giọng nói: “Sư phụ, là con.”

“Vào đi.”

Ta đẩy cửa phòng ra, sợ đến ngây người!

Trong gian phòng này chỉ có hai màu trắng xanh, sạch sẽ thanh khiết, như sắc màu của bầu trời và mặt biển. Phong cách bố cục giống hệt phòng của sư phụ ở Tiêu Dao Môn! Kỳ l