
ào người hắn. cái này thật là tiểu nhân
hèn hạ, nàng bị hắn điểm huyệt! Nàng thừa nhận nàng đối với tiểu thuyết
kiếm hiệp, phi thường thích những chỗ miêu tả võ công, nhưng lại tuyệt
đối không hy vọng cái loại công phu điểm huyệt cao thâm này áp dụng trên người mình, như vậy thì chẳng phải thật buồn bực hay sao.
“Đắc tội.” Mục Thiên Ba hơi xin lỗi nhìn qua đôi mắt đang lóe lên lửa giận.
Biết có tội nhưng vẫn làm, căn bản chính là không có nhân cách. An Nhược Lan quyết định từ nay về sau, từ giờ
phút này đem khinh bỉ hướng đến một tên nam nhân họ Mục tên Thiên Ba.
Tránh đi tầm mắt của mọi người, Mục Thiên Ba ôm An Nhược Lan đem vào doanh trại của mình, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.
“Hiện tại ngươi chịu buông tha cho ta chưa?” hắn hỏi rất bình thản.
Mắt hạnh của nàng trợn lên, ánh mắt tràn ngập hèn mọn. Nàng như hiện tại còn có thể không buông bỏ sao? Bất quá
chỉ là tạm thời, nếu nàng thỏa hiệp dễ dàng như vậy, tương lai sau này
sẽ như thế nào nữa a.
“Nếu như vẫn kiên trì không buông bỏ chuyện này, đêm nay đành phải ủy khuất ngươi ở lại đây một đêm.”
Nàng dùng sức nháy mắt hai cái.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Nàng há to miệng, ý bảo hắn cởi bỏ huyệt câm cho mình.
Hắn mỉm cười, đột nhiên tiến tới trước
mặt nàng, thấp giọng nói: “Ta đột nhiên phát hiện, ngươi im lặng thật sự rất phù hợp với khí chất tiểu thư khuê các.”
Đây tuyệt đối là châm chọc! An Nhược Lan âm thầm cắn răng, lặng lẽ thề, một khi hành động, tuyệt đối sẽ hồi đáp
người nào đó gấp trăm lần.
Hắn như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, song chưởng một kích, vẻ mặt sầu lo nhìn chằm chằm vào nàng tỏ vẻ bất
mãn, “Ta đột nhiên nghĩ đến, một khi ngươi hành động mà nói, ….. tuyệt
đối sẽ không như bây giờ nhu thuận nghe lời.”
Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Nếu không đến kinh thành trước ngươi vẫn đi như vậy.” Hắn mang một bộ dáng thương lượng.
Hai trong mắt An Nhược Lan thiếu chút
nữa do trừng hắn mà rớt ra. Hắn như thế nào không biết xấu hổ nói ra
những lời không có nhân tính như vậy.
“Biểu lộ của ngươi như vậy, ta thực sự rất khó an tâm cởi bỏ huyệt đạo của ngươi.” Hắn một dáng tiếc nuối mà nói.
Nàng trong lòng nguyền rủa hắn, trên mặt lại lộ ra môt vòng lúm đồng tiền mê người, hướng phía hắn vũ mị vứt hai cái mị nhãn. Dù sao mắt nàng trợn trắng cũng như vứt mị nhãn, cũng
không có gì khác biệt.
Ngực hắn cứng lại, đáy mắt hiện lên hai
ngọn lửa, lập tức đem ánh mắt dời về một phía. Thật muốn mệnh, nếu như
nàng nghĩ, nam nhân khăp thiên hạ đều sẽ bị ánh mắt lơ đãng mà kiều mị
của nàng làm cho mê đảo.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Tiếng kinh hô theo cửa truyền đến, chợt một thân ảnh đã vọt đến bên cạnh hai người.
“Lý cô nương!” Mục Thiên Ba khẽ cau mày nhìn người nào đó không mời mà tới.
“Làm sao ngươi có thể không thấy hổ thẹn mà làm như vậy.” Chứng kiến Mục Thiên Ba nằm phía trên An Nhược Lan, Lý Khinh Châu mang đôi mắt đẹp phóng lửa, tay phải giương lên, liền cho
nàng một cái tát vang dội.
Tiếng vang thanh thúy làm không khí trong doanh trại rơi vào chút trầm mặc.
An Nhược Lan vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Lý Khinh Châu.
Một vòng vẻ mặt giận dữ của Mục Thiên Ba hiện lên trên tuấn nhan, hai tay đặt bên cạnh thân đang nắm chặt, lại từ từ buông ra.
“Lý cô nương đến đây có việc gì?” Hắn lãnh đạm nhìn khách không mời mà đến.
“Ta lo lắng khi không thấy ngươi ra
ngoài dùng cơm, cho nên chạy đến đây nhìn xem, nhưng không ngờ hai người các ngươi, ……” Ánh mắt của nàng tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận, còn có
không để cho sai biện đố kỵ.
“Cho dù giữa chúng ta có phát sinh việc gì, cũng là chuyện của ta cùng An Nhược Lan, cùng cô nương có quan hệ gì đâu?”
“Cái gì không có vấn đề, ta là….”
“Ngươi là cái gì?” hắn tiến lên trước một bước, đe dọa nhìn nàng.
“Tóm lại, ta chính là không cho phép các ngươi như vậy.” Nàng giậm chân, một bộ dáng ngang ngược tùy hứng.
Mục Thiên Ba hờ hững cười, xoay người đi đến bên An Nhược Lan, thay nàng giải huyệt.
An Nhược Lan một chuyển động, nàng lập
tức nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Lý Khinh Châu. Không nói hai lời,
lập tức cho nàng hai cái tát, nhiều tiếng thanh thúy vang dội.
“Ngươi……..” Nàng há hốc mồm trừng mắt nhìn An Nhược Lan, không tới việc sẽ bị nàng đánh.
“Ta như thế nào?” An Nhược Lan giương cằm lên “Ta không phải thánh nhân, ngươi cho là đánh ta có thể sẽ không bị hoàn lại.”
Mục Thiên Ba đáy mắt hiện lên mỉm cười,
xem ra quả nhiên nàng không chịu để có người hại “Nàng chính là hoàn trả lại.” Tuy nhiên hắn cũng không phản đối nàng đánh nhiều hơn vài cái.
“Nếu như không phải ngươi, ta thoáng
cũng phải ra tay như vậy, cho nên mặt khác là đòi một chút lợi tức, Bằng hữu của ta từng nói, đòi nợ nhất định phải đòi cả vốn lẫn lời.”
“Bằng hữu của ngươi thực đặc biệt.” Mục Thiên Ba cười lắc đầu, không biết người có lý lẽ như vậy sẽ có xuất thân như thế nào.
“Đó là đương nhiên, người không đánh ta, ta không phạm người, người ra tay với ta, ta phụng bồi thực hoàn hảo.”
Bị người ăn hiếp phải ăn hiếp trở lại, điều kiện cho phép thì gấp đôi,
đây là ôn nhu thườn