
áp người của anh, đứng trước mặt Âu Dương Thụy anh thấy mình nhỏ bé.
“A thật sao? Dù là bạn thân nhất cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”
Âu Dương Thụy ôm hông của Hạ Tịch Nguyệt để chứng tỏ cho Cổ Tây thấy. Ý tứ trong lời nói của Âu Dương Thụy rất rõ ràng, tình bạn cũng không so được với tình yêu, bạn thân không thể quan trọng bằng chồng. Bạn thân cũng không thể phá vỡ ranh giới cuối cùng là tình bạn.
“Các người đang nói gì vậy, em nghe không hiểu gì cả. Ai da, Thụy không có việc gì nữa chúng ta về nhà đi, dù sao em cũng ăn no rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt nói với Âu Dương Thụy.
“Ăn no? Ăn no rồi chúng ta về nhà thôi.” Âu Dương Thụy dịu dàng nói với cô.
“Ừ. A Tây chúng mình về trước, hôm nào gặp lại sau nhé.” Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy gật đầu, sau đó quay về phía Cổ Tây nói.
“Ừ, A Nguyệt.” Cổ Tây cười trả lời.
Mà Âu Dương Thụy nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt và Cổ Tây xưng hô thân mật, càng tức giận thêm, cái gì mà A Nguyệt, A Tây? Về nhà nhất định phải bắt vợ mình sửa lại.
Sau đó ôm cô đi ra khỏi cửa hàng, Cổ Tây đưa mắt nhìn theo hai người rời đi.
“A Nguyệt từ nay về sau anh sẽ không buông em ra nữa, Âu Dương Thụy chúng ta chờ xem.”
Vừa về tới nhà, Âu Dương Thụy mang bộ mặt sa sầm nhìn Hạ Tịch Nguyệt hỏi:
“Tại sao nói dối? Nếu anh không gặp em ở đó có phải em tiếp tục lừa anh không?”
“Ai da, chồng à, dĩ nhiên không phải như vậy. Người ta không phải là khẩn trương vì anh sao, sợ anh ăn dấm chua lung tung cho nên mới nói dối.” Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu nói với Âu Dương Thụy.
"Thật?"
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
“Ừm, ừm, ừm…so với trân châu còn thật hơn.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nghiêm túc trả lời.
Buổi tối ăn cơm xong, Âu Dương Thụy ở thư phòng xem tài liệu mà thủ hạ đã tra được.
Cổ Tây, nam, 22 tuổi, từng học tiểu học và trung học với Hạ Tịch Nguyệt. Lúc học cấp ba biết Hạ Tịch Nguyệt thích khiêu vũ vì mơ ước của cô gái mình yêu cho nên dứt khoát lựa chọn ra nước ngoài du học vũ điệu. Một tháng trước đây mang hào quang từ Anh quốc trở lại. Trước mắt đang mở một phòng dạy vũ đạo ở thành phố A. Hơn nữa lần thi đấu trước của Hạ Tịch Nguyệt, Cổ Tây là một trong những ban giám khảo. Nhìn tờ fax Âu Dương Thụy nở nụ cười lạnh:
“Hừ, lại có thể để người mình yêu ở trong nước một mình lựa chọn rời đi, dù vô luận cậu có bao nhiêu lí do, thì thời điểm cậu chọn lựa ra đi thì cậu đã thua. Hôm nay cô ấy đã là vợ của tôi, cậu còn lấy cớ gì để tranh cùng tôi đây?”
Trở lại phòng ngủ, Hạ Tịch Nguyệt đã sớm tắm xong nằm trên giường chờ Âu Dương Thụy. Vì mơ ước ra ngoài làm việc nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể dùng sắc để dụ anh. Vì đây là phương pháp đơn giản nhưng hữu hiệu.
“Chồng yêu…”
Hạ Tịch Nguyệt quyến rũ gọi.
Âu Dương Thụy nhìn cô dĩ nhiên biết cô gái nhỏ này nhất định có chuyện muốn cầu xin mình. Âu Dương Thụy bước nhanh tới giường, ngồi xuống ôm hông của cô nói.
“Sao thế em?”
“Chồng ơi, em có chuyện muốn anh đáp ứng cho em.” Hạ Tịch Nguyệt dùng giọng dịu dàng nhất nói.
“Nói đi là chuyện gì?” Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói.
“Em nói nhưng anh phải đồng ý với em.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn anh, muốn Âu Dương Thụy cam kết.
“Em không nói làm sao anh có thể đồng ý?”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười, biết cô đang chơi chữ.
“Em mặc kệ, em muốn anh đồng ý cho em.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy giở trò trẻ con nói.
“Được được, anh đồng ý với em được chưa? Được rồi em nói đi.”
Lấy được đồng ý của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt liền nói: “A Tây mới mở trung tâm dạy vũ đạo ở thành phố A, em muốn đi làm, có được không?”
Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt lại nhắc đến tên của Cổ Tây, nét mặt Âu Dương Thụy thay đổi: “Không được, đi làm chỗ nào cũng được, nhưng chỗ cậu ta thì không được. Còn nữa đừng có gọi A Tây như thế nữa, anh không muốn nghe.”
Âu Dương Thụy lạnh giọng mà nói.
‘Hảo tiểu tử, nhanh như vậy đã hạ thủ rồi, muốn bắt cóc vợ của Âu Dương Thụy tôi à, nên luyện thêm mấy năm nữa đi.”
“Tại sao không thể, em muốn đi. Còn gọi A Tây thì sao chứ, tại sao anh không cho phép em gọi? Anh ngày này không cho phép em làm cái này ngày kia cấm cản em cái kia, em không phải là chim hoàng yến nuôi trong lồng để tùy anh định đoạt.”
Thấy Âu Dương Thụy không đồng ý hơn nữa còn nói cô như thế Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được rống lên.
“Anh nói không thể là không thể, không có tại sao.” Âu Dương Thụy bá đạo nói.
‘Tên kia vừa nhìn là biết rắm tâm, chẳng lẽ muốn tự mình nói vợi vợ mình sao?”
“Cái gì? Anh…anh bá đạo, anh không hiểu chuyện, em không thèm để ý đến anh nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận Âu Dương Thụy không chịu nói lí. Mà Âu Dương Thụy không hề có ý nhượng bộ cô cho nên không dỗ cô nữa. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn hai người chiến tranh lạnh.
Ngày hôm sau Âu Dương Thụy mặt lạnh lẽo đi làm có thể nói cả đêm anh không hề ngủ.
Công ty cả ngày hôm nay như bị bao phủ bởi một tầng địa ngục. Ai cũng không dám nói cái gì bởi vì mọi người vào phòng Tổng giám đốc đều cảm giác được lãnh khí từ Âu Dương Thụy.
Lãnh Hiên nhìn Âu Dương Thụy như vậy cũng biết chắc là do phu nhân làm chuyện gì chọc t