80s toys - Atari. I still have
Bà Xã Chớ Giở Trò

Bà Xã Chớ Giở Trò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322104

Bình chọn: 8.5.00/10/210 lượt.

iệt Di, ngay cả anh cũng đổi giọng gọi Chu Đại Tràng.

Kim Bối Nhi trong khoảng thời gian ngắn đã quên chính mình là người đang gặp rắc rối, còn hí hửng trả lời: "Ba của Trư Đại Tràng chính là Trư Não (Đầu heo), tổ tông cậu ấy là Trư Bát Giới." (họ Chu và từ Trư trong trư bát giới đồng âm)

Nghe vậy, Cổ Việt Di chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Kim Bối Nhi nói nhưng cũng không ngẫm lại bản thân bây giờ đang bị người ta nắm ở trong tay, còn dám kiêu ngạo trêu chọc người ta, thật sự là một cô gái không sợ chết.

"Cô nói cái gì?"

Bà Chu tức giận đến đỏ mặt, tay uốn éo nhấc lên, Kim Bối Nhi bị bà nhấc lên hai tấc

Kim Bối Nhi kiễng mũi chân kêu ai da: "Buông, bà – bà mập này, nếu bà chọc giận tôi, tôi sẽ tặng miễn phí một đá, cho bà với con bà làm bạn!"

Nghe thấy Kim Bối Nhi lại muốn đá người, Cổ Việt Di lắc đầu cảnh cáo Kim Bối Nhi: "Không cho phép em đánh nhau nữa."

Không cho phép cô đánh? Nhưng bây giờ là người ta đánh cô. "Cũng không thể để tôi bị bà mập này bắt giữ chứ" Cô sắp không kiên nhẫn được nữa rồi nha.

Dám gọi bà là bà mập! Bà Chu vừa nghe không khỏi nổi trận lôi đình, "Để xem tôi dạy dỗ cô gái thiếu giáo dục như cô thế nào"

Cổ Việt Di lập tức cất giọng cảnh cáo: "Đừng nói tôi không cảnh cáo bà trước, nếu bà dám động một cọng lông tơ của Bối Nhi, tôi cam đoan đứa con bảo bối của bà ngay cả giường cũng không thể nằm, không tin bà thử xem."

Nghĩ đến con, bà Chu đành phải chịu đựng cơn giận, không dám hành động thiếu suy nghĩ. "Được, anh nói sẽ bồi thường như thế nào? Nếu con số không vừa ý, tôi và ông xã tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

Lại nhắc tới ông xã của bà, càng khiến Cổ Việt Di tức giận hơn. "Xin hỏi tên tuổi của chồng bà."

"Chồng tôi là chủ tịch khoa học kỹ thuật Á Đức."

"Khoa học kỹ thuật Á Đức?" Cổ Việt Di cười lạnh một tiếng, không để cho bà Chu lên mặt, cầm lấy di động trực tiếp gọi đến khoa học kỹ thuật Á Đức. "Chu Á Đức phải không?"

Vẻ mặt của bà Chu trong phút chốc đột nhiên biến đổi, người này vậy mà gọi điện thoại đến khoa học kỹ thuật Á Đức? Còn gọi thẳng tên ông xã của bà.

"Chu Á Đức, chắc là nghe được giọng nói của tôi chứ?" Cổ Việt Di mở to đôi mắt trừng Chu phu nhân.

Bên kia điện thoại Chu Á Đức quả nhiên cảm thấy kinh ngạc cùng hưng phấn "Đương nhiên nghe ra, tổng giám đốc Cổ, sao hôm nay lại rảnh tìm tôi?"

"Chu Á Đức, mời ông lập tức đến trường học của con ông, vợ của ông đang kiềm người thân của tôi, bắt tôi phải bồi thường tiền." Giọng Cổ Việt Di lạnh như cột băng.

"Cái gì? Bà xã của tôi..." Chu Á Đức sợ tới mức nói cũng nói không rõ.

"Nghe rõ thì lập tức đến!" Cổ Việt Di không cho Chu Á Đức cơ hội nói thêm, lập tức ngắt điện thoại, lạnh lùng trừng mắt Chu phu nhân. "Tôi dám nói ông Chu không đầy mười phút sẽ đến đây."

"Mười phút? Không có thể nào..." Thay đổi bất thình lình làm cho bà Chu trợn mắt há hốc mồm, người trong điện thoại vừa rồi thật sự là ông xã của bà sao?

"Chúng ta bắt đầu tính thời gian" Ánh mắt Cổ Việt Di loé lên lửa giận cuồng nộ.

Trình Chính Khôi đương nhiên hiểu được dụng ý của Cổ Việt Di, ánh mắt lạnh khinh bỉ nhẹ liếc bà Chu một cái, "Bà chết chắc rồi!"

Qua chín phút ba mươi giây, chỉ thấy Chu Á Đức đầu đầy mồ hôi chạy đến phòng y tế.

Bà Chu thấy ông xã xuất hiện thì kinh ngạc, hoảng hốt buông Kim Bối Nhi ra, đi về phía Chu Á Đức. "Ông xã, con chúng ta nó...."

"Bà trước hết đừng làm ồn." Chu Á Đức tạm thời bỏ bà Chu qua một bên, đi đến trước mặt Cổ Việt Di, cung kính cúi đầu chín mươi độ. "Tổng giám đốc Cổ."

Nhìn bộ dáng cung kính của Chu Á Đức đối với Cổ Việt Di, bà Chu hoàn toàn sững sờ.

Cổ Việt Di chỉ vào bà Chu đang ngây người như phỗng ở một bên, "Người thân của tôi đá con ông một cái, bây giờ con ông còn nằm trên giường bên trong, vợ của ông bắt giữ người thân của tôi, bắt tôi bồi thường tiền thuốc men và tổn thương tinh thần, bằng không bà ấy sẽ không bỏ qua cho người thân của tôi, hiện tại tôi muốn hỏi ý kiến của ông, không biết muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền?" Vì tỏ vẻ chính mình có thành ý giải quyết, Cổ Việt Di lấy chi phiếu vào bút ra, "Nói giá đi, tôi lập tức trả tiền."

Chu Á Đức nhìn đứa con đang nằm trong phòng y tế một chút, lập tức lại quay đầu nhìn Cổ Việt Di, nịnh nọt cười. "Tôi nghĩ Thái Thường có lẽ không có việc gì, tôi sao có thể yêu cầu tổng giám đốc Cổ bồi thường tiền đây."

Bà Chu hoàn toàn sững sờ .

Cổ Việt Di nhìn Trình Chính Khôi liếc mắt một cái, "Chính Khôi, cậu làm chứng, là ông ấy không cần, không phải tôi không đưa."

Trình Chính Khôi lạnh nhạt nở nụ cười giả tạo, "Việc này tớ có thể làm chứng."

"Tốt, vậy không có việc gì, cứ tính Cổ Việt Di tôi thiếu ông một ân tình." Cổ Việt Di dùng sức vỗ vỗ bả vai Chu Á Đức, đi đến trước mặt Kim Bối Nhi, dắt tay cô. "Đi, theo tôi về nhà."

Kim Bối Nhi kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di, "Về nhà với chú? Hôm nay tôi không cần đi học hả?"

Cổ Việt Di hít thật sâu, "Đã quậy đến thế này, còn học cái gì, theo tôi trở về." anh quay đầu nhờ Trình Chính Khôi, "Chính Khôi, phiền cậu giúp Bối Nhi xin nghỉ một ngày."

"Được." Trình Chính Khôi không nói hai lời liền đồng ý