The Soda Pop
Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323252

Bình chọn: 7.5.00/10/325 lượt.



Một phần tử khủng bố mua bán vũ khí với

số lượng lớn như vậy với hắn, mặc dù lấy danh nghĩa là đầu cơ trục lợi

nhưng hắn không thể ngốc đến nỗi tin tưởng lời lão ta nói chứ?

Lúc trước khi tiếp nhận đơn hàng lớn như thế này hắn đang có suy tính gì đây? Là vì trả món nợ nhân tình hay là

muốn dẫn rắn ra khỏi hang?

Mấy ngày nữa Simon sẽ đến Xích Thủy kí hợp đồng chính thức, hắn sẽ kí chính thức chứ?

Trong đầu Triển Du tuôn ra thật nhiều

nghi vấn, Nam Khôn chỉ cần nói vài câu có thể cho cô đáp án, nhưng hiện

giờ cô không thể trực tiếp mở miệng hỏi Nam Khôn, chỉ có thể đợi đến

ngày Nam Khôn kí hợp đồng với Simon, nếu như hắn nhận tiền cọc cùng các

khoản dự chi của Simon, phỏng chừng cô không cần thử cũng biết thái độ

của Nam Khôn.

***

Khi trăng đã lên cao Triển Du tựa vào

đầu giườn buồn ngủ, chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân

nặng nề, hàng lông mi của cô giật giât nhưng không mở mắt.

Nam Khôn đẩy cửa vào, trông thấy dáng

ngủ ngây thơ của Triển Du thì sắc mặt tăm tối rốt cuộc cũng trở nên dịu

dàng một chút nhưng tiếng bước chân cũng không nhẹ lại, dường như cố ý

đánh thức Triển Du.

Như hắn mong muốn, khi hắn sắp đến gần

thì Triển Du làn như giật mình tỉnh lại, bất thình lình mở mắt ra, rồi

vẻ mặt lại lập tức buông lỏng, cười tủm tỉm ngồi dậy: “Tứ gia.”

Sau khi Nam Khôn ngồi xuống vươn tay ra

vén lại tóc mái trên trán cô, không nói lời nào nhìn cô, đôi mắt đen

thâm thúy chứa đựng lửa tình cuồn cuộn.

Ngón tay nóng hổi chạm vào da thịt mát

lạnh của Triển Du, Triển Du có hơi giật mình vì nhiệt độ cơ thể quá cao

của Nam Khôn, hơn nữa sắc mặt hắn lại ửng hồng một cách bất thường. Dựa

vào sự hiểu biết của cô với Nam Khôn, dù cho Nam Khôn có uống rượu cũng

sẽ không thành ra thế này, huống chi nhìn vào ánh mắt của hắn, căn bản

không giống như người say rượu, mà giống như đã uống phải thuốc kích

thích, nhưng Nam Khôn lại không giống như loại người hay dùng những thứ

này.

Cho nên hắn đã bị người ta bỏ thuốc?

(não của tên bỏ thuốc cho hắn nhất định đã bị cánh máy bay đụng tàn,

bằng không sao có thể dám làm ra chuyện như vậy.)

Triển Du bị chính suy đoán to gan của mình chọc cười nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra quan tâm: “Tứ gia…ngài bị sao vậy?”

Nam Khôn vẫn không lên tiếng, ngón tay tinh tế thon dài vuốt ve gò má cô, ánh mắt mềm mại mà cực nóng bỏng.

Tối nay là cuộc tụ hội của các nhân viên cấp cao trong Xích Thủy lại vừa là sinh nhật của bộ trưởng Chu, một

minh tinh mới nổi mời bộ trưởng Chu uống một chai rượu quý 8 năm, hiếm

khi bộ trưởng Chu hào phóng như vậy, kết quả tên trợ lí lại còn lấy món

hàng giấu đã lâu ra đãi hắn.

Cả một chai Voalsd dope (rượu tráng

dương) nguyên chất đều rót vào ly của hắn và mấy vị giám đốc, những kẻ

khác kể cả bộ trưởng Chu cũng không may bị dính. Giám đốc Phương uống

xong còn ba hoa chích chòe nói lão ta cảm thấy hương vị không ổn lắm,

nghi hoặc hỏi vài câu, bộ trưởng Chu đã uống đến nỗi đầu óc u mê choáng

váng mới giật mình nhìn lại chai rượu, hai mắt trợn tròn mặt mũi trắng

bệch.

Triển Du quá hiểu ý nghĩa của động tác

cùng ánh mắt này của hắn, vừa muốn nói chuyện đã thấy đôi môi mỏng của

Nam Khôn khẽ mở ra, nói hai chữ: “Sợ sao?”

Nói không sợ không chừng người này sẽ

trực tiếp nhào lên, nói sợ lại chẳng khác nào từ chối hắn, Triển Du cảm

thấy không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ một lát rồi thân mật cọ cọ vào bàn tay hắn, nói: “Aki thích Tứ gia, nhưng mà hôm nay em…”

Da thịt ấm áp mềm mại lại trơn bóng như

lông vũ, cọ vào khiến đáy lòng vốn đã không an tĩnh của Nam Khôn nổi

sóng dữ dội, khiến huyệt thái dương của hắn đập thình thịch, lời nói của Triển Du còn chưa dứt thì hắn đã không thể kìm chế được nữa bắt lấy cằm cô hôn lên.

Ặc! Vẫn nhào lên à!

Nụ hôn nặng nề nện xuống, trong nháy mắt lửa tình được phóng thích, quá mức nồng nàn cũng quá mức nhanh chóng,

dù cho Triển Du đã có chuẩn bị từ trước, giờ phút này cũng thấy kinh

hãi.

Triển Du bất mãn trong lòng: anh hai à, anh không thể chờ đợi được vậy sao? Ăn nhiều thuốc vậy rồi à? Gấp như khỉ vậy.

Có thể không gấp sao, uống vài ly trà lạnh cũng không thể dập lửa, cháy sạch đến trứng cũng đau.

Môi lưỡi giao quấn, áo ngủ của Triển Du

bị vén lên, bàn tay ấm áp của Nam Khôn xâm nhập vào trong quần áo, vuốt

ve da thịt mềm mại của Triển Du, da đầu Triển Du đã tê rần, đỡ lấy lồng

ngực cứng rắn của hắn ưm ưm, dường như đang muốn nói chuyện.

Nam Khôn không hề có ý định dừng lại, bá đạo ngấu nghiến môi cô, đầu lưỡi linh hoạt như một con rắn, quấn chặt lấy cô.

Triển Du đẩy nửa ngày người nào đó cũng không sứt mẻ chút nào, chỉ thu tay lại, trong lòng lạnh lùng bật cười.

Trong biển lửa ngùn ngụt, nhiệt độ cao

ngất, thần kinh của Nam Khôn căng như dây đàn, máu toàn thân dường như

cũng vọt xuống một chỗ, Triển Du “thuận theo” khiến hắn rất vui mừng,

cũng rất hưng phấn, vừa hôn cô cuồng nhiệt, vừa thuận thế áp đảo cô lên

giường, muốn lột đồ cô ra.

Song khi bàn tay nóng bỏng sờ đến cái mông của Triển Du thì tất cả động tác của Nam Khôn bỗng dưng dừng lại hết, “Em…”

Triển