XtGem Forum catalog
Bà Xã Gây Phiền Toái

Bà Xã Gây Phiền Toái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321650

Bình chọn: 8.5.00/10/165 lượt.

h cầm tay cô kéo đi.

"Đi đâu?"

"Mang em đi một chỗ."

"Chỗ nào?" Cô tò mò hỏi.

Anh quay đầu nhìn cô một cái.

"Bí mật."

******************************************

"Nơi này..........."

Diêm Tập Phi dẫn cô đến một khu nhà cao cấp.

Nhìn thấy bên ngoài của ngôi nhà, Ngưng Thẩm cực kỳ kinh ngạc.

Một nơi quen thuộc!

Cô không biết là trước kia cô đã tới đây chưa, nhưng.............Khi nhìn thấy căn biệt thự sơn màu xanh nhạt, cô cảm thấy có một cảm giác thân thuộc.

"Làm sao vậy?"

"Em........Em hình như đã từng tới nơi này.....". Cô lộ ra vẻ mặt mê muội, lẩm bẩm nói.

"À! Phải không?" Khóe miệng vòng lên một nụ cười tươi, anh dắt tay cô, mang cô đến cửa căn biệt thự. "Chúng ta vào thôi."

"Cô không nói gì, tùy ý anh kéo đi.

Tiến vào trong nhà, Ngưng Thẩm nghiêm túc nhìn xung quanh.

Đây là một ngôi nhà làm cho người khác có cảm giác ấm áp, tuy bên ngoài là một căn biệt thự, nhưng bên trong lại không hề trang hoàng xa hoa quá mức.

Không biết là muốn làm thế nào, cô cảm thấy mình đối với căn nhà này giống như hết sức quen thuộc, không giống như là lần đầu tiên tới đây, ngược lại có cảm giác như đã biết rất lâu rồi.

"Em............Em vô cùng xác định là em đã tới đây, trên lầu.........em.........Phòng của em ở...........ở trên lầu."

Trong đầu cô xuất hiện một số hình ảnh, cô chậm rãi đi lên lầu.

Nơi này...............Quẹo phải ở lầu một.........là phòng của cô, là vùng trời nhỏ của cô!

"Màu hồng............có tường màu hồng, giường màu hồng.......rèm cửa sổ màu hồng.......Còn có, còn có..........Thật nhiều thật nhiều quần áo màu hồng........."

Dựa vào cảm giác, cô đang đứng trước một căn phòng có của màu hồng, trực giác nói cho cô biết đây là phòng của cô, cô đã từng ở nơi này!

Diêm Tập Phi nhẹ bước đi theo phía sau cô, không muốn quấy rầy cô, muốn chính cô tự nhớ lại.

Vốn dĩ căn phòng của cô đã bị lửa làm cho thay đổi, nhưng anh lại yêu cầu người ta khôi phục nó giống như ban đầu.

Anh vẫn tin rằng Phán Phán chưa chết, anh hi vọng một ngày nào đó Phán Phán trở về, cô có thể ở nơi mà cô quen thuộc.

"Em.................Em có thể?" Cô xoay người hỏi Diêm Tập Phi đang đứng phía sau cô.

Diêm Tập Phi mỉm cười gật đầu.

Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, đúng như những hình ảnh trong đầu cô............một căn phòng toàn bộ được bao quanh bởi màu hồng!

"Thật sự............giống như lời em nói.........".

Bài trí bên trong đúng như cô tưởng tượng!

Cô chần chừ một lúc lâu, mới từ từ tiến vào bên trong phòng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong phòng, có một chiếc giường mềm mại, gió thổi nhẹ làm cho rèm cửa sổ màu hồng đung đưa, cô ngồi trên giường, vuốt ve cái giường mềm mại.

Tất cả nơi này, rất quen thuộc...........

Một loại cảm giác hoài niệm làm cho cô cảm thấy ấm áp và thân thiết.

"Nhớ rõ nơi này sao?". Hai tay đặt trên vai cô, Diêm Tập Phi dịu dàng hỏi Ngưng Thẩm đang sững sờ.

"Uh. Có chút ấn tượng..... Em trước kia ở nơi này đúng không?"

"Uh."

"Vậy anh muốn nói thân thế của em cho em biết?". Cô mang theo khát vọng hỏi. Nếu anh có thể nói cho cô, cô sẽ không cần buồn rầu vì không thể khôi phục trí nhớ nữa.

"Không, anh không muốn nói cho em biết, nhớ rõ sao? Anh đã nói là em phải tự mình nhớ ra."

"Vậy.......Người nhà của em ở đâu? Anh có thể nói cho em biết, có phải em cũng có người thân không?". Đây là điều cô muốn biết nhất.

"Em là con gái một, cha mẹ em không tìm ra em sau khi em mất tích, để tránh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, hai người bọn họ liền chuyển qua nước ngoài sống."

Ngồi ở bên cạnh cô. anh thuận tay đem cô ôm vào lòng, mà cô cũng giống như là thói quen dựa vào ngực anh.

"Anh còn nhớ chuyện lúc em mất tích sao?".

Ở trong lòng anh làm cho cô cảm thấy ấm áp, giống như trước kia, khuôn ngực ấm áp của anh là nơi chỉ của riêng cô.

"Uh." Gật đầu, hai mắt anh nhìn về phía xa.

Nhớ lại lúc đó, giống như một ký ức còn rất mới mẻ....

Khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Phán Phán, cả người Diêm Tập Phi liền thay đổi, mỗi ngày đều như người vô hồn, bất luận ai cũng đều không để ý, ngay cả trường học cũng không đi.

Sự thay đổi của anh làm cho ba mẹ anh sợ hãi.

Cha mẹ anh tìm Sở Dụ Sinh và Chung Di cầu cứu.

Sở Dụ Sinh và Chung Di mất đi đứa con gái duy nhất, tuy rằng rất muốn ngã quỵ xuống, nhưng cũng không thể làm cho bạn tốt cũng mất đi đứa con trai duy nhất, nên bọn họ tận tình khuyên bảo Diêm Tập Phi.

Anh trong lúc đó, trừ bỏ nhốt mình ở trong phòng, nhìn album hình mà Phán Phán làm cho anh, thì không làm bất cứ việc gì, lời nói của bất kì ai cũng không nghe lọt tai.

Cho đến một ngày, dì Chung Di tát anh một cái, rốt cuộc mới làm anh thức tỉnh trở lại.

Lúc đó bà ấy khóc, vẻ mặt đau thương nhìn anh: "Nếu Phán Phán biết con biến thành bộ dạng như vậy, con nghĩ rằng con bé sẽ rất vui vẻ sao? Nếu con tin rằng con bé còn sống, như vậy rốt cuộc bây giờ con đang làm cái gì? Con bé còn đang chờ con tới cứu nó, con lại giam mình trong phòng cả ngày. Như vậy con, con bảo vệ nó như thế nào đây?".

Lời nói của bà làm cho anh trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

"Đúng vậy, con sẽ