
o đẹp mắt trên người cậu, Tâm Oanh liền đoán được thân phận Mặc Thiếu Kỳ. Bé lập tức đề phòng, nhỏ giọng mở miệng, không xác định cậu có phải hay không cũng muốn cười nhạo bé.
"Ừ! Búp bê của ngươi bao nhiêu tiền? Ta muốn mua." Mặc Thiếu Kỳ chậm rãi mở miệng hỏi.
"Anh muốn mua búp bê của em?" Nghe rõ lời của cậu, Tâm Oanh trợn to cặp mắt, từ từ tiến đến gần cậu.
Cô bé đem búp bê đang cầm trên tay đưa đến trước mặt cậu để cho cậu nhìn rõ. Phía trên búp bê ngoại trừ dính một ít bụi bậm bên ngoài, còn có vài vết máu loang lổ.
Mặc Thiếu Kỳ phát hiện trên ngón tay cô bé quấn không ít băng cá nhân. Cậu nhìn ra được cô bé này đã rất nỗ lực trong khi làm việc. Tâm cậu bỗng đau nhói như bị kim châm. Trong mắt tràn ngập sự thương tiếc đối với cô bé.
"Đúng, nó thật đáng yêu, bao nhiêu tiền?" Cậu chưa bao giờ kiên nhẫn như lúc này. Nếu để cha mẹ cậu nhìn thấy, khẳng định ngã hư mắt kính.
"Nhưng. . . . . . Bọn họ nói búp bê của em không phải là búp bê ." Đôi mắt to vốn vì hưng phấn mà trở nên sáng rỡ, nhưng khi nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm.
"Đây chính là búp bê, một con búp bê vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp." Giọng điệu cậu lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm, nhưng khi vừa nhìn thấy sự ủy khuất, tủi thân trong mắt cô bé liền trở nên dịu dàng.
"Thật?" Tâm Oanh khẽ nở một nụ cười rực rỡ chói mắt, trên mặt hiên lên má lúm đồng tiền đáng yêu.
Cậu gật đầu.
"Vậy. . . . . . Anh trai, cái này cho anh." Tâm Oanh vui mừng cười khanh khách, kéo tay cậu lại, đem búp bê trên tay giao cho cậu.
Cả người Mặc Thiếu Kỳ cứng ngắc, cúi đầu nhìn đồ vật trên tay, giờ khắc này, tâm —— tràn đầy ấm áp.
"Anh trai, anh tên là gì?" Tâm Oanh lôi kéo ống tay áo của cậu. Anh trai này thoạt nhìn rất tốt, không giống những người kia cười nhạo búp bê của bé.
"Mặc Thiếu Kỳ."
"Anh Thiếu Kỳ, anh phải bảo vệ, giữ gìn cẩn thận búp bê em làm nha!" Cô bé cẩn thận dặn dò, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Tốt." Cậu khẽ gật đầu, "Ngươi tên gì?"
"Em tên là Lương Tâm Oanh, các anh lớn, chị lớn, dì Tuệ Tuệ, hay viện trưởng bà bà đều gọi em là Tiểu Oanh. Anh Thiếu Kỳ cũng có thể gọi em là Tiểu Oanh."
"Lương Tâm Oanh. . . . . ." Mặc Thiếu Kỳ không ngừng thì thầm tên của cô bé, như muốn đem nó khắc vào trong lòng mình vậy.
"Tiểu Oanh ——" trong cô nhi viện truyền đến tiếng kêu của một đứa bé.
"Ta ở chỗ này." Tiểu Oanh vui mừng quay đầu hô to.
Lão viện trưởng, cha mẹ Mặc Thiếu Kỳ cùng những đưa bé trong cô nhi viện hướng chỗ hai người chạy tới.
"Thiếu Kỳ? Là con khi dễ người ta phải không?" Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình nhìn cô gái nhỏ trên mặt đang còn vương nước mắt bên cạnh con trai, còn tưởng rằng con trai nhà mình đem người ta chọc khóc.
Những người này đột nhiên xuất hiện, kéo dãn khoảng cách giữa cậu và cô bé. Nét mặt Mặc Thiếu Kỳ lập tức thay đổi, trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.
"Tiểu tử này, con làm sao vậy! ? Người ta là con gái, lại không làm việc gì sai, sao con lại chọc cho người ta khóc? Còn đoạt đồ của người ta." Giang Tình thấy con trai không lên tiếng, tưởng rằng cậu chấp nhận, liền trách cứ.
Mặc Thiếu Kỳ nhìn mẹ mình một cái, hất mặt, không để ý, cũng không giải thích.
"Không phải vậy." Lương Tâm Oanh đang bị mọi người bao vây ở chính giữa chui ra, đứng ở trước mặt Mặc Thiếu Kỳ.
"Dì xinh đẹp, anh Thiếu Kỳ không có khi dễ Tiểu Oanh. Anh Thiếu Kỳ nói búp bê Tiểu Oanh làm rất đáng yêu nên muốn mua. Tiểu Oanh thích anh Thiếu Kỳ, cho nên đem búp bê tặng cho anh ấy."
"Hả?" Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình kinh ngạc nhìn con trai, không nghĩ tới tình hình lại là như thế.
Bọn họ cúi đầu nhìn con búp bê kỳ quái mà Mặc Thiếu Kỳ đang nắm chặt trong tay, không khỏi nhìn nhau một cái.
Đáng yêu?
Lời như thế thật phát ra từ trong miệng con trai?
"Tiểu. . . . . . Tiểu Oanh đúng không? Cháu xác định Thiếu Kỳ nói búp bê của cháu đáng yêu sao?" Mặc Kính Viễn ngờ vực hỏi lại lần nữa.
"Dạ!" Lương Tâm Oanh nhìn Mặc Thiếu Kỳ đang đứng ở phía sau, dùng sức gật đầu khẳng định."Anh Thiếu Kỳ nói búp bê của Tiểu Oanh vừa đáng yêu, lại vừa xinh đẹp."
Ngày này cần phải ăn mừng rồi. Mặc Kính Viễn nhíu mày, nhìn về phía con trai không nói một lời.
"Được rồi! Nếu không có chuyện gì là tốt." Lão viện trưởng cười nói.
Mới vừa rồi có đứa bé chạy vào, nói Tiểu Oanh bị khi dễ. Sau đó liền chạy đi, làm hại mọi người lo lắng phải chạy chung quanh tìm người. Hiện tại không có việc gì là tốt rồi.
"Vậy chúng ta cũng nên quay về." Mặc Kính Viễn nói.
"Đúng vậy! Bọn nhỏ bận rộn cả ngày, chắc hẳn cũng đã mệt." Giang Tình nói.
"Được rồi! Vậy lúc các con trở về phải cẩn thận một chút." Lão viện trưởng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn Mặc Kính Viễn.
"Viện trưởng mụ mụ, bất cứ lúc nào người muốn, con đều sẽ trở lại thăm người mà. Còn nữa, ngày mai con sẽ phái người tới xem xét nơi này rồi sửa sang lại một phen. Chuyện đất đai Người cũng đừng lo lắng, hôm nay con sẽ đem nó mua lại." Mặc Kính Viễn nở một nụ cười trấn an lão viên trưởng, khiến bà an tâm.
"Thiếu Kỳ, đi thôi!" Sau khi hướng Lão Viện Trưởng phất phất tay, Giang Tình gọi con trai vẫn đứng ở ph