Teya Salat
Bà Xã Mua Được

Bà Xã Mua Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327024

Bình chọn: 7.5.00/10/702 lượt.

ời rất đáng gờm. Những người đó không chỉ có thông minh, hơn nữa trong nhà đều rất có tiền, mà tay cũng rất đẹp nữa.

Nghĩ tới đây, Diệu Tổ lại cúi đầu xuống cẩn thận quan sát ngón tay Tiểu Trí. Mới vừa rồi, cậu chỉ cảm thấy đôi tay này sạch sẽ, trắng nõn. Bây giờ nhìn kĩ lại, cậu mới phát hiện đôi tay này so với tay người bình thường thì mảnh khảnh thon dài hơn nhiều. Đây nhất định chính là một đôi tay bay múa trên những phím đàn trắng đen.

“Ừ, ta sẽ đánh đàn, hơn nữa đánh cũng rất tốt. Chiêu Đệ rất thích nghe ta đánh đàn.” Tiểu Trí chỉ cần vừa nghĩ tới thời điểm mỗi lần Chiêu Đệ nghe anh đánh đàn sẽ lộ ra cái nét mặt hạnh phúc vui vẻ thì trong lòng liền dâng lên cảm giác kiêu ngạo. Cho nên cứ lặp đi lặp lại nói hai lần Chiêu Đệ rất ưa thích chính là muốn cho Diệu Tổ hiểu, Chiêu Đệ rất yêu thích anh, không cần phải đem Chiêu Đệ trả lại cho cậu ta rồi.

Diệu Tổ nhìn Tiểu Trí mỗi lần nói đến chị gái thì trên mặt đều nở một nụ cười xán lạn, trong lòng cũng rất không thoải mái. Đối mặt với một Tiểu Trí như vậy làm cho cậu không có cách nào quả quyết nói ra chuyện như lúc vừa mới gặp mặt. Anh ta cứ mở miệng nói lại lời của chị gái cậu thì hẳn là rất yêu thích chị gái cậu đi, cho nên mới mở miệng ngậm miệng đều là Chiêu Đệ.

“Tiểu Trí, anh rất thích chị gái tôi đúng không?” Nhìn khuôn mặt khong có chút tâm cơ nào của Tiểu Trí, Diệu Tổ cảm thấy mình khong có cách nào đối mặt với anh để hỏi ra những lời này.

“Ừ, rất rất thích.” Tiểu Trí không chút chần chừ, gật đầu thật mạnh một cái, giống như làm vậy có thể gia tăng độ tin cậy trong lời nói của anh.

“Vậy anh có từng nghĩ tới việc có thể chị gái tôi không thích anh như anh thích chị ấy hay không?”

“Không đâu, Chiêu Đệ rất thích Tiểu Trí. Chiêu Đệ sẽ không nói dối. Cô ấy đã từng nói rất thích Tiểu Trí, muốn cùng Tiểu Trí vĩnh viễn nắm tay nhau mà.” Tiểu Trí hiển nhiên rất không thích cái giả thiết này của Diệu Tổ, nói xong lời này, anh còn cau mày mất hứng nhìn Diệu Tổ.

“Khụ, Tiểu Trí, có thể chị gái tôi thật sự thích anh, giống như một người chị thích một cậu em trai vậy, nhưng chị ấy làm sao biết yêu anh. Anh nói anh yêu chị ấy, vậy sao anh không thử buông tay, để chị gái tôi đi tìm một người yêu thương chân chính chứ?”

“Ta lớn hơn Chiêu Đệ, không phải em trai, hơn nữa yêu là gì?” Tiểu Trí cũng không hiểu từ này có nghĩa là gì, Chiêu Đệ cũng chưa từng nói qua chữ này, Chiêu Đệ chỉ từng nói qua chữ thích với anh mà thôi.

Diệu Tổ bị Tiểu Trí hỏi như vậy cũng không biết làm thế nào giải thích cho anh ấy hiểu từ này là như thế nào. Hôm nay hình như cậu luôn bị hỏi định nghĩa của từ ngữ, mới vừa rồi bị Trần Chung hỏi hạnh phúc là gì, giờ lại bị Tiểu Trí hỏi yêu là gì? Hai từ này thường được người ta giắt trên khóe miệng, là những từ hết sức bình thường. Trước hôm nay, cậu vẫn cho là cậu hiểu được ý nghĩa của hai từ này, nhưng đến hôm nay bị hỏi cho á khẩu, không trả lời được, cậu mới biết, hai từ này, cậu không có cách nào định nghĩa cho người khác hiểu.

Đúng vậy, yêu là gì, yêu có phải là hai người thích lẫn nhau, cùng nguyện ý đồng cam cộng khổ, muốn sống với nhau đến già hay không?

Trong lòng Diệu Tổ nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng trả lời Tiểu Trí như thế.

Tiểu Trí nghiêng đầu một cái, trên mặt liền tràn ra nụ cười rực rỡ, “Vậy là Chiêu Đệ yêu Tiểu Trí, Tiểu Trí cũng yêu Chiêu Đệ.”

“Ách, sao anh lại khẳng định như vậy?” Diệu Tổ không biết tại sao Tiểu Trí nghe xong giải thích của cậu lại chợt nở nụ cười trong sáng như vậy. Lúc cậu giải thích, đến chính bản thân cậu cũng không xác định đấy có phải là yêu không thì anh ấy tại sao lại có thể khẳng định rằng chị gái cậu yêu anh ấy chứ?

“Tiểu Trí thích Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cũng thích Tiểu Trí. Tiểu Trí nguyện ý cùng Chiêu Đệ đồng cam cộng khổ, Chiêu Đệ cũng nguyện ý. Chúng ta đã nói với nhau muốn ở bên nhau cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau. Đây không phải là yêu sao? Diệu Tổ, ngươi nói, yêu chính là thích lẫn nhau, nguyện ý đồng cam cộng khổ, gần nhau đến già. Tiểu Trí và Chiêu Đệ đều làm được toàn bộ nha.”

“Ách, thật ra thì… thật ra thì tôi cũng không chắc tình yêu là cái gì. Anh không cần tin toàn bộ lời tôi nói. Chậc… Chúng ta trước tiên dẹp vấn đề yêu – không yêu này qua một bên đi. Tiểu Trí, tôi hỏi anh, tại sao anh cảm thấy anh có thể giúp được tôi và chị gái khi mà đến chính anh cũng không thể tự bảo vệ nổi mình chứ?” Diệu Tổ phát hiện cậu bị chuyện yêu hay không yêu này kéo đi lòng vòng, chậc một tiếng, cậu vội vàng nói sang chuyện khác, hy vọng từ những phương diện khác có thể khiến Tiểu Trí hiểu, anh ấy và chị gái cậu ở chung một chỗ thì chị gái cậu sẽ chẳng có lấy một chút gì gọi là tốt đẹp cả.

Tiểu Trí nghe Diệu Tổ hỏi như thế thì đầu hơi rũ xuống. Hiển nhiên những lời này đã đâm anh bị thương. Đầu tiên, anh ngập ngừng một tiếng: “Diệu Tổ ăn vạ.” Rồi cúi đầu yêu lặng một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Tiểu Trí biết Tiểu Trí rất vô dụng, rất nhiều lần đều phải nhờ Chiêu Đệ bảo vệ. Lúc người khác mắng Chiêu Đệ là đồ nhà quê, ta cũng không giúp được cô ấy mắng lại người ta. Hơn nữa ta cũng không