
ếng cười tràn ngập căn phòng., cùng với tình huống trong cuộc nói chuyện điện thoại buổi trưa nay của bà Hạ Cầm hoàn toàn khác
biệt. Mặt ông ngớ ra, không hiểu gì, đi vào trong phòng khách. Từ Lan
thấy ông đầu tiên, lập tức đứng lên, hai ba bước đã vọt vào trong ngực
ông, vừa ôm ông vừa mè nheo la hét bên tai: “Cậu ơi, bé Lan nhớ cậu muốn chết.”
Trần Chung nhìn về phía Hạ Cầm, vẻ mê man trên mặt càng
nặng hơn. Không phải bà bảo là con bé Từ Lan này bị tổn thương tình cảm, chưa cưới đã mang thai, đến bà khi biết cũng phải bối rối hay sao? Sao
bây giờ nhìn thấy ông nó vẫn vui vẻ thế này?
Hạ Cầm chỉ hơi hơi
lắc đầu, ý bảo Trần Chung trước tiên đừng hỏi gì cả, rồi bà sẽ kể lại
chi tiết cho ông nghe sau. Thật ra, nói một cách cặn kẽ thì bà cũng
không biết nói thế nào cho phải. Bà chỉ biết buổi trưa hôm nay lúc bà
vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy con bé Từ Lan này hoạt bát nhí nhảnh như thường ngày rồi. Sau đấy lại nói chuyện với nó thì biết con bé đã thông suốt rồi, nó quyết định sẽ sinh đứa nhỏ này ra, sau đó sẽ giáo dục đứa
bé thật tốt, để cho nó trở thành một người được vạn người mê, con trai
thì sẽ khiến cho tất cả những bé gái nhỏ phải chết mê chết mệt, con gái
thì sẽ khiến những thanh niên tài tuấn phải chạy theo hàng dài.
Hạ Cầm sợ Từ Lan đang cố giả bộ kiên cường để cho mọi người nhìn, cho nên
lúc ấy cũng chỉ cười nói “như vậy là tốt rồi, như vậy là ổn rồi”, cũng
chẳng hỏi cô ấy xem nguyên nhân nào khiến cô ấy thay đổi thái độ. Còn có việc ba của đứa bé kia là ai, chuyện cô mang thai có nên kể cho ba của
đứa nhỏ biết hay không, hay là tính toán bao giờ sẽ kết hôn,… những vấn
đề này cho đến giờ vẫn còn đè lại ở trong bụng của bà, cái gì cũng chưa
hỏi ra miệng.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, mọi người theo như
thường lệ ngồi trong phòng khách một lát. Từ Lan nhìn Hạ Cầm đã giả bộ
bình tĩnh cả một buổi chiều cùng với ông cậu nhà mình vẫn không ngừng
đổi tư thế ngồi, không ngừng chăm chú quan sát thần sắc dáng vẻ của cô
thì trong lòng vừa ấm áp lại vừa buồn cười. Sau khi ngồi một lúc lâu,
nhìn đến vẻ mặt, bộ dạng khác nhau của mọi người, cô mới hắng giọng một
cái, mở miệng nói rõ tình huống với mọi người.
“Cậu, mợ ạ, hai
người đừng lo lắng nữa. Những lời buổi chiều nay con nói với mợ chính là những lời thật tâm con đấy ạ. Đứa nhỏ này con sẽ sinh nó ra, bên phía
trường học con cũng sẽ qua thảo luận tình hình. Bây giờ con đang làm
nghiên cứu sinh, trường học căn bản cũng sẽ không để ý chuyện con có
mang thai hay không. Dù sao hiện nay sinh viên chưa tốt nghiệp cũng có
thể được kết hôn rồi. Con đây chưa cưới đã mang thai, nếu như bọn họ sợ
làm thanh danh trường học không tốt thì cùng lắm con sẽ tạm nghỉ học một năm ở nhà, chờ sinh xong sẽ trở về học tiếp cũng được. Về phần ba mẹ
con bên kia, tư tưởng của bọn họ tương đối bảo thủ, chắc sẽ cần chút
thời gan để có thể tiếp nhận chuyện này. Cậu, mợ, phải phiền hai người
giúp con đi làm công tác tư tưởng với ba mẹ còn rồi ạ.”
Buổi
chiều, sau khi đã nghĩ thông suốt, tất cả mọi mặt Từ Lan đều đã cân nhắc qua cả rồi. Bên phía trường học không phải là vấn đề lớn mà vấn đề chủ
yếu vẫn là cửa của ba mẹ cô dường như khó mà qua được. Nhưng ba mẹ cô
vẫn luôn rất tôn trọng cậu, để cho cậu đi làm thuyết khách thì tỉ lệ
thành công cũng sẽ tương đối cao. Hơn nữa, cô hiện tại cũng đang mang
bầu, dù sao có nói gì đi nữa cô cũng sẽ không đi phá thai. Về phần ba
của đứa nhỏ, cô cũng sẽ nói thật tất cả mọi chuyện với người nhà. Nếu
như bọn họ muốn tìm thì sẵn tiện giúp cô tìm được anh, có thể để cô hỏi
anh một câu, tại sao đột nhiên lại nói chia tay với cô. Còn nếu như
không tìm được, vậy cô cũng có thể nói lại với người nhà, rằng không
phải cô không muốn kết hôn, chỉ là không tìm thấy người ấy mà thôi.
(Lời tác giả: Hôm nay ngủ quên, ngượng quá đi mất. Các bạn, vì bồi thường
cho mọi người nên hôm nay có nhiều chuyện hơn chính là vì vậy. Trong lúc mình không thể kiên quyết, cảm thấy sự lựa chọn trước mặt quá nhiều mà
sau lưng mỗi sự lựa chọn đều có nhiều lý do chống đỡ như vậy thì sẽ
khiến người ta thấy bàng hoàng, vô dụng. Nhưng khi bạn rốt cuộc đã quyết định, lựa chọn một con đường, chuẩn bị một đường thẳng tới quãng thời
gian đen tối, bạn sẽ phát hiện ra rằng những vấn đề khó khăn ban đầu gây khốn nhiễu cho mình thực ra cũng sẽ có những phương pháp giải quyết
tương ứng. Có lẽ con đường phía trước chẳng hề dễ đi, nhưng người đi
không phải sợ nó khó đi mà là không biết nên đi như thế nào. Đến lúc
thật sự chỉ còn lại một con đường để chọn, làm gì còn quản được nó có
khó đi hay không nữa, chỉ còn cách kiên trì mà đi hết con đường duy nhất ấy, không phải sao?)
Trần Chung nghe Từ Lan nói như vậy thì hơi
sửng sốt một chút. Chuyện này là làm sao đây? Thế nào mà con bé này nói
chuyện gì cũng thấy đều tốt cả vậy? Sinh con đâu phải là chuyện đơn giản như vậy chứ. Thuyết phục ba mẹ của con bé này, chính là chị và anh rể
của ông đó, ông phải thuyết phục như thế nào chứ? Ông hiện tại ngay cả
chính bản thân mình còn không thuyết phục