
gẩn cả người. Anh biết đây chính là đứa nhỏ của anh và Chiêu Đệ. Anh muốn ôm lấy nó một cái nhưng toàn thân lại
không nhúc nhích được.
Y tá ôm đứa bé, lúng túng nhìn cả gia đình này. Người nhà sản phụ ở nhà khác nhìn thấy đứa nhỏ được ôm ra đều kích động ra mặt, tiến lên muốn cướp lấy mà ôm. Tại sao cái gia đình nhà này lại phản ứng như vậy? Căn cứ theo sự để ý, săn sóc sản phụ lúc bình
thường thì hản là sẽ không phản ứng như vậy chứ.
Y tá không thể
cứ tiếp tục đứng như vậy được nữa, đành phải hắng giọng một cái, cất
tiếng hỏi: “Ai là người thân của Lâm Chiêu Đệ? Bảo bảo của Lâm Chiêu Đệ
đây.”
Đến tận khi Trần Chung và Hạ Cầm nghe thấy y tá nói như vậy thì mới kịp phản ứng lại. Vậy là đã sinh rồi? Vội vội vàng vàng xông về phía trước. Cuối cùng, Hạ Cầm vẫn là người đầu tiên ôm được đứa nhỏ vào trong ngực. Bà nhìn đứa bé đỏ hỏn, mềm nhũn trong ngực mình thì tâm
tình kích động không biết phải tả như thế nào “Ông Trần, ông Trần, ông
xem đi, đây là đứa nhỏ của Tiểu Trí và Chiêu Đệ đấy. Ông Trần!”
Mà đứng bên cạnh, Trần Chung đã sớm đỏ vành mắt. Ông chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể ôm được đứa nhỏ của Tiểu Trí. Ông vẫn nghĩ rằng nhà họ Trần sẽ phải kết thúc ở đời Tiểu Trí, không ngờ lại có một ngày
ông còn có thể lên chức ông nội. Y tá nhìn thấy dáng
vẻ kích động của cả nhà họ thì mới cười cười. Cũng phải thôi, đây mới
chính là phản ứng tự nhiên chứ. Nhưng mà… Đúng rồi, cô còn đang cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy, hóa ra là nhà bọn họ còn chưa hỏi giới tính đứa nhỏ. Bọn họ hình như không có ai quan tâm xem đây là nam hay nữ thì
phải.
Sau khi Tiểu Trí hết khiếp sợ, rốt cuộc đã khôi phục lại
năng lực hành động. Anh liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong ngực Hạ Cầm, cũng
không tiến lên muốn được ôm đứa nhỏ một lát, mà lại đứng úp sấp vào cạnh cửa, muốn nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong. Chiêu Đệ vẫn còn đang ở bên trong đấy. Bao giờ thì Chiêu Đệ mới có thể đi ra ngoài?
Tiểu Trí căn bản không nghĩ đến việc Chiêu Đệ sinh con sẽ có thể gặp nguy
hiểm gì không. Anh vẫn luôn rất tự tin, Chiêu Đệ sẽ không có việc gì,
Chiêu Đệ đã đồng ý từ trước với anh rằng sẽ thật khỏe mạnh.
Y tá đợi tron chốc lát cũng không thấy có ai hỏi han gì, chỉ đành mở miệng chủ động báo cho mọi người biết.
“Khụ… Chúc mừng các vị, đây là một bé trai. Mẹ còn đều được bình an. Sản phụ
sau khi được quan sát không có gì khác thường sẽ được đưa về phòng bệnh. Đứa bé này tôi ôm trước ra cho các vị xem qua một chút, bây giờ phải ôm trở lại rồi sau đó lại đi cùng sản phụ ra ngoài.
Y tá sau khi
nói xong thì liền đưa tay, muốn ôm đứa bé từ trong ngực Hạ Cầm trở về.
Mặc dù Hạ Cầm mới chỉ ôm tiểu bảo bối này trong chốc lát thôi cũng đã có cảm giác khó bỏ rồi. Nhưng bà biết, lúc này y tá còn phải ôm đứa nhỏ
vào trong để xử lý thêm một chút, cho nên đành phải buông lỏng tay.
Mất thêm hai giờ nữa, Chiêu Đệ và đứa bé mới được đẩy ra ngoài một lần nữa. Tiểu Trí vừa mới nhìn thấy Chiêu Đệ thì cả người đứng bật dậy từ dưới
đất. Anh nắm lấy tay Chiêu Đệ, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại tóc trên cái
trán mướt mồ hôi. Nhìn thấy Chiêu Đệ kiệt sức như vậy, anh lại đau lòng
không thôi. Còn chưa trở lại phòng bệnh, anh đã nói với Chiêu Đệ rất
nhiều lần “không bao giờ sinh nữa”, “không bao giờ sinh nữa”.
Hiện tại, Chiêu Đệ mệt mỏi đến độ chỉ muốn ngủ như chết, nhưng trong lỗ tai
lại chỉ văng vẳng những lời này của Tiểu Trí. Vốn định hỏi ngược lại anh một câu “em sinh con hay anh sinh con mà so với em, anh còn tỏ ra đau
hơn vậy?”. Nhưng thực sự bây giờ cô mệt mỏi quá rồi, đành phải nuốt
những lời này lại, về sau sẽ nói.
Mà một giấc này của Chiêu Đệ
liền ngủ thẳng đến tận buổi chiều ngày hôm sau. Thời điểm cô mở mắt ra,
thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh mắt tràn đầy lo lắng của Tiểu Trí. Cô biết trong lúc mình ngủ mê man, rất có khả năng Tiểu Trí luôn luôn
mở to mắt như vậy để nhìn cô cho tận đến khi cô tỉnh lại, bởi vì phía
dưới mắt của anh đã có một quầng thâm đen, trong con ngươi cũng tràn đầy tia máu.
“Chiêu Đệ, rốt cuộc em đã tỉnh rồi. Tiểu Trí rất lo cho em. Tiểu Trí sợ em đau.” Vừa nhìn thấy Chiêu Đệ tỉnh lại, Tiểu Trí đã
gấp đến khôn thể đợi nổi, mở miệng nói ra những cảm giác của mình.
Chiêu Đệ ngủ một giấc, đã cảm thấy tốt hơn nhiều lắm. Vốn thể lực bị tiêu hao ần hết trong lúc sinh con cũng đã từ từ được hồi phục lại. Cô rút bàn
tay còn đang bị Tiểu Trí giữ trong tay anh, đau lòng sờ sờ lên khuôn mặt của Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ không bị thương ở đâu cả. Hơn
nữa, Chiêu Đệ sinh rất nhanh, bảo bảo cũng rất hiểu chuyện, Chiêu Đệ
không khó chịu một chút nào. Thật đấy!”
Nghe được Chiêu Đệ nói
như vậy, Tiểu Trí nhíu nhíu mày, có chút không tin lời của cô… Rõ ràng
ngày hôm qua, lúc mới đi ra từ phòng sinh, bộ dạng Chiêu Đệ giống như
mệt đến chết, đau đến chết. Chỉ là, bây giờ sắc mặt Chiêu Đệ đã hồng hào lên rất nhiều, nói chuyện cũng có hơi sức hơn rồi. Vậy anh vẫn sẽ tin
tưởng lời nói của cô.
Nghĩ được như vậy, Tiểu Trí liền nhoẻn
miệng cười, khom lưng, ấn một nụ hôn lên trên mặt Chiêu Đệ “Ừ, bảo bảo